Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Việc này không cần thương nghị.   

Thấy sự đắc ý hiện lên trong mắt Hồ Quang Dương, rồi lại nhìn Viện trưởng Từ đang cau mày, lại thấy ánh mắt lo âu của La y sư, Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng gõ tai đỉnh, lãnh đạm nói.   

Giang Khương vừa nói ra, mọi người đang xầm xì đột nhiên im bặt. Tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn.   

- Cái gì?   

Từ Khải Liễu ngẩng đầu nhìn Giang Khương đã khôi phục lại vẻ ười nhác, cau mày nói.   

- Trong vòng mười ngày, tôi sẽ giải quyết vấn đề đan dược của viện.   

Giang Khương nhìn mọi người, nói chuyện giống như tối nay tôi ăn cơm sẽ ăn với cá:   

- Về phần nắp đỉnh, tôi cũng sẽ nghĩ cách để lấy lại.   

Trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh. Hơn hai chục con mắt nhìn chằm chằm vào Giang Khương, giống như muốn tìm xem có phải Giang Khương nổi điên rồi hay không.   

- Hahah...   

Một lát sau, Hồ Quang Dương bật cười lớn, giễu cợt nói:   

- Tiểu tử, chẳng lẽ cậu phát tài đến mức không khống chế được tinh thần?   

Nghe xong, Giang Khương cũng không tức giận, tiếp tục nói:   

- Tôi là đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh, vốn việc này phải do tôi nghĩ biện pháp. Có một số việc Hồ trưởng lão không cần quanh co lòng vòng. Trong vòng mười ngày, tôi sẽ giải quyết vấn đề này. Nếu giải quyết không được, tôi sẽ dẫn người đi tìm nắp đỉnh.   

- Giang Khương, cậu khẳng định?   

Hồ Quang Dương đang định tiếp tục cười lạnh, Từ Khải Liễu đã lên tiếng hỏi.   

- Vâng, là khẳng định.   

Giang Khương gật đầu, có chút mệt mỏi, nói:   

- Viện trưởng, thời gian cũng không còn sớm nữa. Nếu không, hôm nay đến đây thôi nhé?   

Nghe được lời nói không chút khách khí của Giang Khương, Chu Thế Dương đang định quát lớn, liền nghe Viện trưởng Từ gật đầu:   

- Được, cứ như vậy đi, mọi người giải tán.   

Chu Thế Dương không thể lên tiếng, há miệng nhìn Từ Khải Liễu bên cạnh, rồi lại nhìn Giang Khương ngáp một cái, rốt cuộc ngậm miệng lại.   

Hồ Quang Dương ngồi im, nhìn chằm chằm Giang Khương, ánh mắt toát ra sự trào phúng, nhìn hắn giống như nhìn tên điên, rồi lại nhìn Từ Khải Liễu bên cạnh, rốt cuộc đứng dậy, không nói gì thêm.   

Các thành viên còn lại đều nhìn nhau, rồi lại nhìn Giang Khương đang ngáp thêm cái nữa ở chính giữa, cúi đầu giống như ngủ thiếp đi, cuối cùng đi theo Thiên y sư Từ Khải Liễu ra ngoài.   

La Thiên Minh đi cuối cùng, nhìn Giang Khương đang gục đầu ngủ thiếp, gương mặt hiện lên sự chần chừ, rốt cuộc thở dài, sau đó theo mọi người bước ra.  

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, chỉ để một mình Giang Khương ở chỗ này.   

Chu Thế Dương bưng ly rượu, nhẹ nhàng cụng với Hồ Quang Dương, sau đó thở hắt ra, nói:   

- Viện trưởng Hồ, việc này ngài thấy như thế nào?   

- Khó mà nói được.   

Hồ Quang Dương cau mày, hai mắt hiện lên sự tàn khốc, nói:   

- Nhưng tiểu tử này thật sự rất cổ quái.   

- Đúng, rất cổ quái.   

Nghe xong, Chu Thế Dương đặt mạnh cái ly xuống bàn, khẽ hừ một tiếng, sau đó kinh nghi nhìn Hồ Quang Dương:   

- Chẳng lẽ Tế Thế Đỉnh thật có tác dụng như vậy sao? Có thể khiến cho một người chưa từng tiếp xúc với luyện đan lại có thể luyện thành Nguyên Phong đan. Quả thật rất cổ quái.   

Thấy ánh mắt dò xét của Chu Thế Dương, hai mắt Hồ Quang Dương nheo lại, sau đó bưng ly rượu nhấp một miếng, nghĩ đến người nào đó, lập tức lắc đầu:   

- Tế Thế Đỉnh mất tích trăm năm, tôi cũng chưa từng nhìn thấy đỉnh chủ cuối cùng. Nhưng căn cứ theo trí nhớ của tôi, dường như không có ghi chép gì về phương diện này. Trong bút ký của mười mấy đỉnh chủ ghi chép lại cũng không.   

- Vậy tiểu tử này là đang gạt người?   

Tinh thần Chu Thế Dương rung lên.   

Hồ Quang Dương lại lắc đầu, khẽ hừ một tiếng:   

- Không có ghi lại nhưng cũng không loại trừ khả năng này. Ít nhất bây giờ chúng ta cũng không còn giải thích nào khác có thể giải thích được tình huống Giang Khương có thể luyện chế được Nguyên Phong đan. Là chi bảo trấn viện truyền thừa ngàn năm, khó mà nói được điều gì.   

Nghe xong, sắc mặt Chu Thế Dương cũng trở nên buồn bã. Quả thật, nếu tìm được lời giải thích hợp lý, ai sẽ để cho Giang Khương hồ lộng như vậy?   

- Nhưng tiểu tử này lại dám vỗ ngực tuyên bố trong vòng mười ngày có thể giải quyết được vấn đề đan dược cùng với tình huống hao phí tư nguyên tăng gấp bội. Điều này sao có thể?   

Chu Thế Dương nói tiếp:   

- Tôi thật sự không tin, nhưng hắn đã dám nói trong hội nghị như thế, chẳng lẽ là còn có biện pháp? Nếu trong mười ngày giải quyết không được, hắn sẽ phải mang đội đi Huyết tộc, nhất định là cửu tử nhất sinh.   

Chu Thế Dương vừa nói xong, hai hàng lông mày của Hồ Quang Dương liền nhướng lên, trầm ngâm một chút rồi khẽ hừ một tiếng:   

- Nhưng cậu cũng không cần quá nôn nóng, chúng ta cứ chờ thêm mười ngày nữa.   

Mấy ngày kế tiếp, Giang Khương cơ hồ trở thành tiêu điểm của toàn bộ Thiên Y Viện. Vô số người chú ý đến hắn. Một y sĩ thực tập có thể luyện ra Nguyên phong đan, không muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng không được.   

Nhưng, y sư cấp bậc bình thường chú ý đến Giang Khương, ngoại trừ việc hắn có thể luyện chế ra Nguyên Phong đan thì là việc huy chương trước ngực của hắn từ màu đỏ biến thành màu xanh. Càng thu hút bọn họ chính là trên huy chương màu xanh có hình một ngôi sao.   

Hai mươi sáu tuổi, có thể luyện chế được Nguyên Phong đan, y sĩ nhất phẩm. Cái nào nói ra cũng khiến cho người ta phải hâm mộ đến ghen ghét. Giang Khương có muốn người khác không chú ý mình cũng không được.   

Về phần các y sư cao cấp, mấy ngày nay chú ý Giang Khương là chú ý hành động của hắn. Bọn họ đều biết Giang Khương đã tuyên bố trong vòng mười ngày sẽ giải quyết vấn đề phức tạp trăm năm qua của Thiên Y Viện.   

Nếu là trước kia, mọi người sẽ cho rằng người nói ra câu này chính là người điên. Nhưng hiện tại thì chưa có ai có dũng khí nói ra điều đó. Đỉnh chủ Tế Thế đỉnh, y sư nhất phẩm, hai sáu tuổi đã luyện chế được Nguyên Phong đan, cùng với sự tín nhiệm của Viện trưởng Từ, bất cứ một cái nào cũng có thể chứng minh được lời nói của hắn. Chỉ sợ là sẽ có kỳ tích được sáng tạo.   

Nhưng hành động hai ngày qua của Giang Khương lại khiến cho bọn họ thất vọng. Bởi vì Giang Khương mỗi ngày trừ đi tắm ra thì chẳng phân biệt ngày đêm, ở trong phòng hội nghị ôm đại đỉnh mà ngủ.
Advertisement
';
Advertisement