Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Không rõ.   

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hồ Quang Dương, giọng nói uy hiếp, Giang Khương vẫn bình tĩnh lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.   

Lần này Hồ Quang Dương cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Khương:   

- Tế Thế Đỉnh là trấn viện chi bảo của Thiên Y Viện chúng ta, không thể để thất lạc bên ngoài. Gần trăm năm qua, bởi vì thất lạc, lại không có đỉnh chủ nên không thể phán đoán được vị trí của nó. Cho nên, mặc dù Thiên Y Viện đã hao hết lực lượng cũng không thể tìm được đại đỉnh, để một số đan dược quan trọng của Thiên Y Viện một lần nữa có mặt trên đời. Trăm năm qua, Trưởng lão viện và năm vị Thiên y sư của Thiên Y Viện, bảy vị luyện đan sư đứng đầu đã cạn kiệt tinh thần, miễn cưỡng tìm ra được phương pháp luyện đan thay thế Tế Thế Đỉnh, nhưng vẫn còn hai loại đến nay vẫn chưa thể luyện chế.   

- Còn đan dược được luyện chế thành công, nhưng dược hiệu chỉ bằng sáu phần nếu như luyện bằng Tế Thế Đỉnh. Vì thế đã miễn cưỡng duy trì được Thiên Y Viện trăm năm bất bại, nhưng tư nguyên hao phí hàng năm lại tăng lên gần một nửa.   

- Trong hoàn cảnh các tư nguyên đang giảm dần, nếu không nhanh chóng tìm về nắp đỉnh, Thiên Y Viện chúng ta sẽ không trụ nổi.   

Nghe Hồ Quang Dương nói, các vị thiên y sư và thành viên hội Viện ủy cũng trở nên ngưng trọng. Hồ Quang Dương nói không sai, ngay cả ánh mắt Viện trưởng Từ nhìn Giang Khương cũng trở nên nóng bỏng.   

Nhìn vẻ mặt của các vị thiên y sư chung quanh, Hồ Quang Dương hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:   

- Nếu nắp đỉnh đã rơi vào trong tay Huyết tộc, để phòng ngừa Huyết tộc phá hư nắp đỉnh, cậu phải nhanh chóng tìm ra nắp đỉnh mang về.   

Nghe được lời này, nhìn vẻ mặt của các vị thiên y sư và thành viên hội Viện ủy, vẻ mặt Giang Khương cũng dần dần ngưng trọng, không còn tùy ý như ban đầu.   

- Thực lực nội khí của tôi cũng chỉ là Địa giai đỉnh phong. Nếu đến khu vực khác tìm kiếm, cho dù có thể tìm được vị trí của nắp đỉnh, cũng khó mà giữ được cái mạng, đừng nói chi đến việc mang đỉnh về.   

Giang Khương hiển nhiên cũng biết được việc này nghiêm trọng, lập tức nói.   

- Không sao. Trưởng lão viện sẽ phái hai vị Thiên giai đưa cậu đi.   

Hồ Quang Dương vừa nói vừa nhìn Từ Khải Liễu:   

- Viện trưởng Từ, sự tình trọng đại, tôi nghĩ Thiên Y Viện tất nhiên sẽ phái ra nhân thủ đắc lực để trợ giúp.   

Sắc mặt của Viện trưởng Từ lúc này cũng ngưng trọng, nghe xong, chậm rãi gật đầu:   

- Lời của Hồ trưởng lão nói rất đúng. Nếu tìm về nắp đỉnh, ngoại viện Thiên Y Viện nhất định không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là việc này sự tình trọng đại, phải bàn bạc kỹ lại mới được.   

- Tôi cho rằng việc này không thể kéo dài.   

Hồ Quang Dương trầm giọng nói:   

- Trước mắt, mọi người cũng đã biết rõ tình hình của Thiên Y Viện chúng ta. Tuy nói ngoài mặt, hết thảy đều vinh quang như trước, nhưng có một số tư nguyên cao cấp ngày càng khó kiếm. Trong đó hơn phân nửa là dùng để luyện chế các loại đan dược đã thành công điều chế được và tiến hành nghiên cứu luyện chế hai loại đan dược cuối cùng.   

- Thiên Y Viện chúng ta bất quá chỉ kiên trì được ba mươi năm, sau đó tất sẽ xảy ra vấn đề.  

- Bây giờ, vất vả lắm mới tìm được Tế Thế Đỉnh, vì thế phải nhanh chóng tìm nắp đỉnh trở về. Cho nên, tôi cho rằng Giang Khương phải nhanh chóng dẫn dắt cao thủ trong viện đi tìm nắp đỉnh.   

Thấy Hồ Quang Dương nói như thế, Từ Khải Liễu liền cau mày, sau đó lên tiếng:   

- Nắp đỉnh hơn phân nửa là đang nằm ở Huyết tộc. Nếu cao thủ ngoại viện đi trước, tất sẽ bộc phát xung đột. Việc này phải thận trọng bàn lại.   

- Viện trưởng Từ, nếu việc này có thể phán định được vị trí, ta có thể thực hiện kế sách đánh bất ngờ, tỷ lệ thành công sẽ rất cao.   

Hồ Quang Dương không chút buông tha:   

- Tôi cảm thấy, vì Tế Thế Đỉnh, hết thảy đều đáng giá.   

Nghe hai người giao phong với nhau, các thành viên xung quanh cũng đều thấp giọng bàn tán, Giang Khương ngồi chính giữa, cảm nhận được ánh mắt lo âu của sư phụ. Mọi người đều biết, nếu đến Huyết tộc tìm kiếm nắp đỉnh, trừ phi là Thiên Y Viện dốc hết toàn bộ lực lượng.   

Nhưng như vậy sẽ bộc phát xung đột khổng lồ. Theo tình huống trước mắt, tuyệt đối không cho phép nó xuất hiện. Phái tiểu đội lẻn vào trước là lựa chọn duy nhất. Nhưng người lẻn vào cũng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Không cẩn thận sẽ toàn quân bị diệt.   

Là Đỉnh chủ, Giang Khương phải là chủ lực trong đó. Một khi quyết định kế hoạch như vậy, Giang Khương nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.   

Nhưng việc này cũng không phải La lão hay Giang Khương có thể quyết định được.   

- Việc này sẽ thông qua hội Viện ủy thảo luận lại một cách cẩn thận, sau đó mới có thể đưa ra kết quả. Hồ trưởng lão không cần nôn nóng.   

Từ Khải Liễu lên tiếng đưa ra quyết định, khiến cho La lão thoáng thở phào nhẹ nhõm.   

Nghe Từ Khải Liễu nói, sắc mặt Hồ Quang Dương trầm xuống, nhưng Từ Khải Liễu là Viện trưởng Thiên Y Viện, có quyền lực trong tay. Nếu Từ Khải Liễu đã nói như vậy, cho dù ông là thủ tịch trưởng lão cũng không có tư cách phản đối, thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:   

- Được, tôi hy vọng hội Viện ủy nhanh chóng đưa quyết định. Tôi sẽ thông báo cho thủ tịch trưởng lão Mạnh Thiên Phong. Sau khi thương nghị sẽ phối hợp hành động với Thiên Y Viện.   

- Tôi nghĩ trưởng lão Mạnh Thiên Phong nghe được tin này, nhất định sẽ rất coi trọng, nhanh chóng phái ra lực lượng tinh nhuệ nhất của trưởng lão viện.   

Nói đến đây, Hồ Quang Dương yên lặng nhìn Viện trưởng Từ.   

Nghe đến tên thủ tịch trưởng lão Mạnh Thiên Phong, cả phòng hội nghị chợt yên tĩnh, ngay cả sắc mặt Từ Khải Liễu cũng hiện lên sự kính trọng.   

Ngồi chính giữa phòng hội nghị, Giang Khương một tay vuốt ve Tế Thế Đỉnh, lẳng lặng nhìn Hồ Quang Dương phía đối diện. Nhìn thấy vẻ đắc ý hiện lên trong mắt Hồ Quang Dương, gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề có sự dao động.   

La Thiên Minh ngồi bên cạnh, trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu Mạnh Thiên Phong cũng ủng hộ việc này, cho dù là Viện trưởng Từ, cũng phải thận trọng cân nhắc ý kiến của đối phương.   

Nghĩ đến đây, La Thiên Minh nhìn Giang Khương vẫn bình tĩnh như cũ, giống như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, trong lòng tức giận vô cùng:   

- Tiểu tử này sao lại không để ý đến như thế? Đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy.   

Lúc này Hồ Quang Dương cũng chú ý đến vẻ mặt của Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo, thầm nghĩ:   

- Cho dù Thiên Y Viện có che chở cho cậu, tôi thật ra cũng muốn nhìn xem tiểu tử cậu có thể đắc ý đến khi nào. Lần này cậu chết chắc rồi, hắc hắc, nhưng cũng đừng trách tôi.
Advertisement
';
Advertisement