Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Hơi thở của Giang Khương hơi nặng nề, trong căn phòng đối diện rất có khả năng là kẻ đầu sỏ hại chết anh em của mình. Đúng lúc Giang Khương có kích động muốn đẩy cửa vào trong thì đột nhiên trong lòng có một điềm báo. Chân hắn khựng lại, sau khi chần chừ một lúc, hắn lui ra ngoài cửa.   

Giang Khương vừa mới lùi ra ngoài cửa, thân hình lặng lẽ lủi sang chỗ tối phía bên cạnh, thu liễm khí tức toàn thân nấp vào sau một chiếc bàn đá ở trong sân, lông mày nhíu chặt nhìn cánh cửa cách đó không xa. Hắn vừa nhìn sang được một hai giây, cánh cửa kia bắt đầu có tiếng động khe khẽ rồi mở ra, một bóng người nhanh chóng lao ra.   

“Cao thủ...” Sau khi bóng người kia lao ra, dừng lại ở chỗ cửa một chút, sau đó lại đi vào cánh cửa mình vừa mới mở, hành động rất im lặng. Sắc mặt Giang Khương khẽ trầm xuống. Hắn lập tức không chút do dự, thân hình vừa động đã nhảy lên tường không mang theo chút phong thanh gì. Sau khi hắn xác nhận hai vệ binh kia không có gì khác thường liền bay ra khỏi sân...   

Còn người nọ sau khi bước vào trong phòng, ánh đèn trong phòng nhanh chóng sáng lên. Trong tiếng kêu lên kinh ngạc khe khẽ, sau khi có người ở trong thấp giọng nói hai câu, bóng dáng kia lại xông ra ngoài, nhanh chóng liếc nhìn trong sân hai cái rồi nhanh chóng lao ra khỏi sân trong cái nhìn sửng sốt của hai vệ binh.   

Sau khi gã dò xét ngoài sân một lúc, không hề phát hiện được gì mới trầm giọng quát hai vệ binh:   

- Cảnh báo... Có người xâm nhập...   

Hai vệ binh nghe người này nói vậy sắc mặt liền biến đổi, một trong số đó lập tức ấn vào máy cảnh báo trên người, một người khác vác súng lên chạy vào trong sân.   

Nghe thấy tiếng động cảnh báo vang lên xung quanh, Mã Tiểu Duệ vội vàng bay qua tường, theo sau Giang Khương nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm bỏ chạy.   

Đằng sau lưng hai người, ánh đèn trên vọng tháp lập tức chiếu sáng, bắt đầu nhanh chóng chiếu rọi xung quanh.   

Mã Tiểu Duệ chạy theo sau Giang Khương, đi vào trong một ngọn núi nhỏ, sau đó mới cẩn thận nhìn ánh đèn xung quanh, vừa chạy vừa hiếu kỳ nói:   

- Chuyện gì vậy? Anh cũng bị người ta phát hiện à?   

Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ nói:   

- Hơi sơ suất một chút, bên cạnh tên đó có cao thủ...   

- Có cao thủ?   

Giọng Mã Tiểu Duệ hơi trầm xuống. Cô rất rõ thực lực của Giang Khương. Giang Khương có thể khiến tiên sinh ngoại viện phải bó tay, người có thể được Giang Khương công nhận cao thủ thì chắc chắn thực lực không thấp.   

Bên cạnh một tướng linh quân đội lại có cao thủ như vậy, điều này khiến Mã Tiểu Duệ hơi kinh ngạc. Tuy Mã Tiểu Duệ biết thường xuyên có một vài cao thủ đến các quân đoàn huấn luyện một vài tinh anh cho quân đội bình thường, nhưng rất hiếm khi có cao thủ thực sự đi.   

Nhưng trong quân đội của Tây Bắc này lại có một cao thủ gần tới Thiên Vị thì cũng hơi kỳ quái rồi!   

- Đúng... Cao thủ...   

Giang Khương lãnh đạm nói:   

- Ít nhất cũng là Địa giai đỉnh phong...   

Giang Khương vừa nói trong lòng lại dâng lên sát khí cuồn cuộn. Tuy hiện tại vẫn chưa thể xác định đối phương là chủ mưu lớn nhất đứng phía sau, nhưng giờ mình đã có thể khẳng định, mục tiêu chắc chắn có vấn đề.   

Cao thủ như vậy, thông thường chỉ xuất hiện bên cảnh bảy vị đứng đầu hiện nay. Hơn nữa bên cạnh thành viên tổ bảy người nhiều nhất cũng chỉ có một hai người. Nhưng bên cạnh một thủ lĩnh của quân đội đóng giữ tại địa phương mà cũng có, hơn nữa cao thủ đó còn sống ở sát bên cạnh, rõ ràng là vệ sĩ tùy thân của đối phương. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề không nhỏ.   

Có thể khiến một cao thủ như vậy bảo vệ bên cạnh, thủ lĩnh của quân đội đóng giữ tại địa phương này phải cho đối phương lợi ích rất lớn hoặc có quan hệ lợi ích cực lớn với thế lực đứng sau lưng đối phương mới có thể có đãi ngộ bảo vệ giống như tổ bảy người cao nhất?   

- Người này chắc chắn có vấn đề...   

Mã Tiểu Duệ quả quyết nói.   

Giang Khương hơi nhún vai, tỏ vẻ đồng ý.   

- Thế nào? Anh Ngô... Có phát hiện được gì không?   

Một người đàn ông nét mặt âm trầm, khuôn mặt chữ quốc khoác chiếc áo quân nhân đang ngồi trong phòng. Y nghe thấy tiếng bước chân gấp rút và tiếng còi cảnh sát hú bên ngoài liền nhìn về phía người đàn ông gầy gầy vừa bước vào phòng nói.   

- Tướng quân, không có phát hiện gì cả...   

Người đàn ông gầy gầy sắc mặt hơi khó coi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lắc đầu nói:   

- Chuyện này rất kỳ lạ...   

- Rất kỳ lạ?   

Người đàn ông trung niên nghe thấy lời này thì sắc mặt khẽ thay đổi. Dĩ nhiên y biết cao thủ bảo vệ bên cạnh mình này lợi hại nhường nào. Cho dù là các tinh anh đặc chủng lợi hại nhất dưới quyền của mình cho dù một đội xông lên cũng chưa tiếp được mấy chiêu của anh Ngô này.   

Nhưng một cao thủ như vậy, sau khi có người lẻn vào lại nói không phát hiện được gì, hơn nữa còn nói rất kỳ lạ, điều này khiến người ta hơi căng thẳng.   

Anh Ngô này dường như cảm nhận được sự kinh ngạc trong lòng tướng quân liền chậm rãi nói:   

- Sau khi đối phương bị tôi phát hiện liền lập tức bỏ chạy, điều này chứng tỏ không phải đối phương không có gì cố kỵ... Nhưng điều kỳ quái duy nhất là, hắn muốn làm gì?   

Nói tới đây, trong mắt anh Ngô lóe lên một tia kiêng kỵ, trầm giọng nói:  

- Nhưng thực lực người này tương đối đáng sợ... Từ lúc tôi cảm nhận được cho tới khi tôi chạy ra cùng lắm không tới mấy giây, nhưng đối phương đã biến mất không tung tích...   

- Thực sự quá kỳ quái, có lẽ không thể như vậy mới đúng...   

Nghe anh Ngô này nói vậy, hàng lông mày của tướng quân cũng khẽ nhíu lại.   

- Vệ binh ở cửa cũng không phát hiện được gì... Anh Ngô... Với năng lực của anh cũng không thể phát hiện ra đối phương, có phải là cửa xảy ra vấn đề không?   

- Có lẽ là không... Tôi có thể xác định lúc đó thực sự có một khí tức khác thường. Có điều sau khi tôi phát hiện ra đối phương, cỗ khí tức đó liền biết mất... Đây mới là chỗ kỳ quái nhất...   

Anh Ngô sắc mặt âm trầm nói:   

- Theo lý mà nói, dù đối phương có thực lực cao hơn tôi thì cũng không thể im lặng rời đi trong một thời gian ngắn như vậy mới đúng... Thực sự quá kỳ quái!   

Mấy lần kỳ quái liên tục này làm cho sắc mặt của tướng quân dần trở nên khó coi, y thoáng trầm ngâm nói:   

- Anh Hung không cần gấp gáp, đợi thuộc hạ của tôi điều tra thử xem hẵng tính... Nếu thật sự có người lẻn vào mở khóa, dĩ nhiên chúng ta có thể tra ra được...   

- Ừm... Cũng chỉ có thể như thế thôi...   

Anh Ngô gật đầu. Gã cũng hy vọng cảm giác của mình sai. Nếu không... Tình huống đụng phải lần này thực sự hơi quá kỳ lạ. Gã đã xác định tình hình cảnh giới của cả sân, theo lý mà nói, nếu muốn vào trong sân mà không kinh động đến cảnh vệ trước cửa tương đối khó khăn. Bản thân gã cũng không thể.   

Nhưng hai cảnh vệ trước mặt vẫn bình yên vô sự, cũng không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, nhưng lại có người lẻn vào... Chỉ e là cao thủ Thiên Vị bình thường cũng không thể làm được đến mức này. Nhưng đường đường là một cao thủ Thiên Vị, sao có thể làm ra những chuyện như thế này?   

Nghĩ tới đây, anh Ngô này lại nhìn về phía tướng quân, trầm giọng nói:   

- Nhưng cho dù thế nào, tướng quân... Mấy ngày kế tiếp, anh nhất định phải cẩn thận. Tôi cũng sẽ cố gắng để luôn theo sát anh, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.   

Sắc mặt tướng quân nghiêm túc gật đầu, nói:   

- Được, vậy phải nhờ vào anh Ngô rồi!   

- Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn đi chứ?   

Mã Tiểu Duệ đứng trên sườn núi nhìn doanh trại sáng rực ánh đèn cách đó không xa, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng còi cảnh sát nhíu mày nói.   

- Đi... đương nhiên phải đi rồi... có điều không phải bây giờ...   

Trên mặt Giang Khương nở nụ cười lạnh lẻo, nói:   

- Nếu đã phát hiện ra khác thường... dĩ nhiên càng phải theo dõi sát sao rồi...   

- Nhưng... bên cạnh người đó nhiều cảnh vệ như vậy, hơn nữa còn có cao thủ... giờ đã bị hắn cảnh giác, chỉ sợ không dễ đâu...   

Mã Tiểu Duệ nhăn mày nói.   

- Haha...   

Giang Khương mỉm cười, sau đó ngoảnh đầu nhìn Mã Tiểu Duệ nói:   

- Người nhiều, chúng ta sẽ sợ sao?   

- Á...   

Mã Tiểu Duệ nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Khương, nhìn nụ cười cổ quái trên mặt Giang Khương thì đột nhiên cũng nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu nói:   

- Đúng vậy, nhiều người chúng ta sẽ sợ sao? Thiên Y viện biết sợ nhiều người từ khi nào vậy?   

- Đặc biệt là Mã Tiểu Duệ tôi... Người của anh có nhiều thì có tác dụng gì chứ?   

Mã Tiểu Duệ nở nụ cười lạnh lẽo tự tin nói, trong mắt lóe lên tia nghiêm túc.
Advertisement
';
Advertisement