Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Là một người bạn, nhất định phải đủ thành ý.   

Đối với những lời này của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương có chút bó tay. Hắn không có cách nào nói Mã Tiểu Duệ không phải bạn. Cho nên hắn biết, nếu hắn còn khuyên Mã Tiểu Duệ nữa thì hắn đã không xem cô là bạn.   

Tận lực làm việc sạch sẽ một chút. Đây chính là suy nghĩ duy nhất của Giang Khương bây giờ.   

- Chuẩn bị như thế nào rồi? Hạ độc? Hay trực tiếp giết chết?   

Mã Tiểu Duệ chống cằm, hai mắt sáng rực nhìn Giang Khương đang lái xe bên cạnh, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.   

Giang Khương quay đầu lại nhìn Mã Tiểu Duệ, nói:   

- Việc này tạm thời còn chưa xác định. Tôi phải điều tra trước mới được.   

- Ừ, nhất định phải thận trọng. Nếu mục tiêu còn chưa xác định kỹ, khi xuống tay sẽ gây ra chấn động rất lớn.   

Mã Tiểu Duệ gật đầu. Tuy nói cô đã quyết định giúp Giang Khương, nhưng nếu có thể không động thủ thì tốt hơn. Bởi vì phân lượng của mục tiêu Giang Khương rất kinh người. Cho dù cô có thể ỷ vào Thiên Y Viện, nhưng những chuyện như vậy cũng là tối kiêng kỵ.   

- Đến rồi.   

Giang Khương đậu xe bên đường, nhìn doanh trại khổng lồ cách đó không xa.   

Mã Tiểu Duệ nhìn theo ánh mắt của Giang Khương, thở hắt ra, ánh mắt ngưng trọng.   

Ban đêm, hai bóng người bay qua hàng rào, chui vào trong đêm tối.   

- Làm sao bây giờ? Đi bên kia? Anh có biết hướng không?   

- Không.   

- Không biết thì phải làm sao? Tại sao không hỏi thăm cho rõ ràng?   

- Đừng vội, để tôi xem.   

Giang Khương nhìn quanh đêm tối, sau đó vẫy tay với Mã Tiểu Duệ, lặng yên chạy về phía trước.   

Đứng trước một căn lầu nhỏ, Giang Khương tiện tay chọn một cánh cửa, sau đó móc một thanh sắt mỏng từ trong túi ra, thành thục cắm vào ổ khóa.   

Trong bóng tối, Mã Tiểu Duệ chớp mắt nhìn động tác của Giang Khương, vẻ kinh ngạc trên gương mặt không tài nào che giấu được.   

Cạch. Trên cửa phát ra một tiếng kêu rất nhỏ. Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ, thấp giọng nói:   

- Cô chờ tôi một chút.   

Nhìn Giang Khương đẩy cửa ra rồi bước vào, giống như vào nhà của mình, Mã Tiểu Duệ do dự một chút rồi đứng ngoài chờ.   

- Thiên phú bậc một Mê hoặc ngừng lại. Năng lượng tiêu hao 3%, năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 còn 91%.   

Cảm giác được tin tức truyền đến trong đầu, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó mở to mắt nhìn gã quan quân đang ngủ say do tác dụng của Mê hoặc trên giường, rồi chậm rãi bước ra ngoài.   

- Thế nào? Tìm được chưa?   

Nhìn Giang Khương từ trong phòng đi ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, Mã Tiểu Duệ liền hỏi thăm.   

- Ừm, qua đây đi.   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vẫy tay với Mã Tiểu Duệ rồi bước đến một căn lầu cách đó không xa.   

Nhìn thân hình cao to đằng trước, ánh mắt Mã Tiểu Duệ càng hiện lên vẻ hiếu kỳ. Chàng thanh niên trước mắt, cô càng lúc càng nhìn không thấu. Cô không rõ tại sao Giang Khương vào trong cũng chưa được bao lâu đã biết rõ người kia ở chỗ nào.   

Đối với chuyện này, Mã Tiểu Duệ tin rằng với một ít dược vật, cô sẽ dễ dàng có được tin tức mà mình muốn có, nhưng tuyệt đối không nhanh như vậy.   

Giang Khương, rốt cuộc trên người anh chất chứa bao nhiêu bí mật vậy? Tại sao có thể nhanh như thế mà tìm được tin tức?   

Lúc này, Giang Khương đang đi đằng trước đột nhiên giơ tay, sau đó chui vào trong bóng tối. Mã Tiểu Duệ cũng vội vàng ngừng suy nghĩ, theo sát đằng sau.   

Một nhóm binh lính đi ngang qua, hai người lúc này mới lặng yên tiếp tục chạy về phía trước.   

Không bao lâu sau, hai người rất nhanh xuất hiện trước một tòa nhà. Trước cửa có hai người lính đang canh gác. Hai mắt Mã Tiểu Duệ sáng lên, xem ra Giang Khương đúng là tìm được rồi.   

Nhìn hai binh lính canh gác, Giang Khương quay sang nhìn Mã Tiểu Duệ, thấp giọng nói:   

- Cô ở đây chờ tôi nhé.   

- Hồi nãy tôi chờ anh rồi.   

Mã Tiểu Duệ lắc đầu, nói:   

- Không được, lần này phải vào cùng nhau.   

Giang Khương nhún vai, hất mặt về phía hai binh lính canh cửa, thấp giọng nói:   

- Bây giờ chúng ta còn chưa rõ tình huống trực ca như thế nào của bọn họ. Hơn nữa để không đả thảo kinh xà thì không thể động vào hai người này.   

- Với lại, tôi chỉ là xác định tình huống trước, cũng không phải xuống tay luôn.   

Nhìn vẻ mặt không muốn của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương vội vàng nói.   

Nghe Giang Khương nói, Mã Tiểu Duệ căm tức nhìn hai binh lính canh cửa đằng trước, sau đó cau mày nhìn hắn, hoài nghi hỏi:   

- Anh có thể không kinh động bọn họ sao?   

- Đương nhiên rồi.   

Thấy Mã Tiểu Duệ hoài nghi lời nói của mình, Giang Khương bật cười:   

- Cô cứ ngoan ngoãn chờ ở chỗ này. Rất nhanh tôi sẽ ra thôi.   

Dứt lời, Giang Khương gật đầu một cái rồi chạy vào trong bóng tối.   

Mã Tiểu Duệ đứng xa mà nhìn, chỉ thấy Giang Khương rất nhanh từ trong màn đêm lao ra, rồi rẽ vào ngọn đèn cách đó nửa thước.   

Lúc này Giang Khương muốn tiến vào bên trong tòa nhà thì phải băng qua một bức tường có ánh sáng gần hai thước.   

Nhưng hai binh lính canh gác lại đứng canh trước cổng cách đó khoảng chừng mười thước. Nếu muốn hai vệ binh này không phát hiện được, tốc độ của Giang Khương phải rất nhanh. Đây là một khó khăn rất lớn.   

Nhưng Mã Tiểu Duệ thấy Giang Khương không hề sợ hãi. Khi đến gần bức tường, hắn đột nhiên bay lên.  

Mã Tiểu Duệ chỉ thấy mắt mình hoa lên, sau đó nhìn thấy Giang Khương xuất hiện trước bức tường, nhẹ nhàng nhoáng một cái, một tay đặt lên bức tường, cả người lộn nhào, rồi không một tiếng động biến mất sau bức tường.   

Mã Tiểu Duệ trợn mắt nhìn hai vệ binh không hề có phản ứng gì. Nếu không phải bên trong đã xuất hiện bóng dáng của Giang Khương, cô thật hoài nghi không biết vừa rồi có phải mình bị hoa mắt rồi không?   

Nhưng cô có chút không dám tin, tốc độ vừa rồi của Giang Khương thật sự quá nhanh, nhanh đến mức không thể tin được.   

Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy người nào có tốc độ nhanh như vậy. Cho dù là những cao thủ ngoại viện, tuyệt đối cũng không có khả năng nhanh như vậy.   

Trong lúc Mã Tiểu Duệ đang trợn mắt, Giang Khương đã chậm rãi bước vào trong nhà.   

Nhìn căn nhà trước mắt, Giang Khương bước đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng móc thanh sắt rồi mở cửa phòng ra.   

Nhưng trong lúc Giang Khương mở cửa căn phòng phát ra một tiếng cạch rất nhẹ, tại một căn phòng cách đó vài thước, một người đàn ông trung niên khô gầy đang ngồi khoanh chân đột nhiên mở mắt, hai mắt hiện lên thần quang khiếp người.
Advertisement
';
Advertisement