Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Sơn Tham lâu năm, sơn tham ba bốn chục năm, trời ơi!   

Nhìn trong đám cây cỏ rậm rạp trên vách núi hiện ra một gốc cây quen thuộc, trong đầu lại có tin tức nhắc nhở, Giang Khương vỗ bắp đùi, có chút tiếc hận.   

Lão Cố ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng lại bị Giang Khương làm cho hoảng sợ, không biết bác sĩ Giang bị chấn động thần kinh gì nữa.   

Mặc dù đau lòng vì không lấy được gốc sơn tham này, nhưng Giang Khương hiển nhiên là không vì nó mà lãng phí thời gian. Sơn tham trong tay hắn cũng không ít. Bây giờ quan trọng nhất chính là tìm được Mộc Long Căn, cho nên Giang Khương chỉ lưu luyến nhìn qua gốc sơn tham, cố nhịn không thở dài, quay đầu sang hướng khác.   

Thấy Giang Khương chỉ vỗ bắp đùi, sau đó khôi phục lại bình thường, lão Cố ở bên cạnh đang lo lắng đề phòng rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm. Bây giờ đã tìm được một nhánh Mộc Long Căn, ông chỉ hy vọng có thể tìm được hai nhánh nữa, sau đó bình an dẫn bác sĩ Giang trở về Bắc Kinh, ngàn vạn lần đừng để xảy ra bất cứ vấn đề gì.   

Mặc dù đang là mùa đông, nhưng nhờ có ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng toàn bộ thị trấn Võ Nguyên. Một chiếc xe Jeep Wrangler đang di chuyển trên con đường núi, mang theo cả một làn khói bụi phía sau.   

Hai cô gái mặc áo khoác lông xinh đẹp ngồi băng sau, không ngừng nhìn ngọn núi xinh đẹp chung quanh, hưng phấn kêu to.   

Hai chàng thanh niên ngồi đằng trước, một người gương mặt mang theo ý cười đang lái xe. Còn nguời kia thì sắc mặt âm trầm, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên nhìn cảnh sắc chung quanh.   

- Cát thiếu, nơi này không khí trong lành mà cảnh sắc cũng đẹp nữa.   

Cậu thanh niên hơi béo đang lái xe mỉm cười lấy lòng, nhìn chàng thanh niên sắc mặt âm trầm, nói.   

Chàng thanh niên được gọi là Cát thiếu, gương mặt âm trầm dường như giãn ra được một chút, gật đầu với cậu thanh niên béo:   

- Cũng không tệ lắm. So với Vân Giang thì đẹp hơn nhiều.   

Thấy Cát thiếu đồng ý, ý cười trên gương mặt người kia lại càng nhiều. Cha của y dặn y phải đưa Cát thiếu đi chơi thật vui. Xem ra y làm cũng không tệ.   

- Ồ, trực thăng kìa. Trực thăng của ai vậy?   

Lúc này, cô gái mặc áo vàng đằng sau hưng phấn kêu lên, tay chỉ lên bầu trời.   

Cô gái mặc áo màu đỏ bên cạnh theo ngón tay của cô gái áo vàng nhìn lên trời, thấy được một chiếc trực thăng đang rảo quanh, không khỏi vui vẻ kêu lên:   

- Chiếc trực thăng đẹp thật.   

Sau khi nghe hai cô nàng đằng sau kêu to, hai chàng thanh niên ngồi trước cũng ngẩng đầu nhìn trời.   

Người thanh niên hơi béo nhìn thoáng qua, liền cười nói với Cát thiếu:   

- Hẳn là một đài truyền hình nào đó của thành phố đến quay phong cảnh. Chúng tôi vẫn thường xuyên nhìn thấy họ đến chỗ này.   

Cát thiếu gật đầu, nhìn chiếc trực thăng chậm rãi di chuyển vào sau núi, cũng không lên tiếng, còn hai cô gái đằng sau thì im lặng, bắt đầu nhìn bốn phía.   

- Để tôi lái một chút.   

Cát thiếu ngồi một bên, dường như cảm thấy nhàm chán, đột nhiên hăng hái nói với cậu béo bên cạnh.  

- Được.   

Cậu thanh niên hơi béo vội vàng ngừng lại, sau đó mở cửa xe, hai người đổi vị trí cho nhau.   

Cát thiếu lái xe, tâm trạng dường như cũng tốt hơn rất nhiều. Sau khi khởi động xe, liền nhấn ga thật mạnh, trên dường đi phát ra tiếng động cơ nặng nề, lao thẳng về phía trước, khiến hai cô gái đằng sau phải thét lên sợ hãi.   

Nghe được tiếng thét chói tai, gương mặt âm trầm của Cát thiếu lộ ra nụ cười đắc ý.   

- A, Cát thiếu, anh thật là xấu.   

Hai cô gái đằng sau ổn định lại, nắm bàn tay nhỏ bé hờn dỗi đập nhẹ vào sau lưng Cát thiếu, khiến gương mặt Cát thiếu càng thêm vui vẻ, ngay cả nét âm trầm nguyên bổn cũng tiêu tán hơn rất nhiều.   

Nhìn gương mặt của Cát thiếu đang tốt hơn lên, cậu thanh niên béo lại càng đắc ý hơn, thầm nghĩ:   

- Nhiệm vụ mà lão tử nhà mình giao cho mình giống như bữa ăn sáng. Khi trở về, thế nào cũng sẽ được mấy vạn tiền tiêu vặt. Hắc hắc…   

Lúc này, tại một nơi cách thị trấn Võ Nguyên không xa, một hàng xe do xe cảnh sát mở đường chậm rãi tiến vào trong thị trấn. Một số quan viên chính quyền mặc tây trang đứng ở ven đường, cung kính nghênh đón đội xe.   

Nhìn đoàn xe nhỏ đậu ven đường, lại có mấy cán bộ cung kính đứng một bên, một người đàn ông trung niên mặt béo mỉm cười nói với người đàn ông trung niên sắc mặt uy nghiêm bên cạnh:   

- Tỉnh trưởng, bên kia là Trưởng trấn Võ Nguyên, để tôi sang nói với bọn họ vài câu.   

- Ừm, đi đi.   

Vị Tỉnh trưởng đại nhân gật đầu. Để cho một Trưởng trấn đón tiếp, vẫn không đủ tư cách để ông xuống xe. Đợi sau khi đến cửa chính quyền địa phương, khi đó bắt tay với đối phương là được.   

Thấy Tỉnh trưởng gật đầu, người đàn ông trung niên đeo mắt kính vội vàng xuống xe, bước đến ven đường, tùy ý bắt tay với một số cán bộ, sau đó nói với vị cán bộ đầu lĩnh:   

- Lão Triệu, phiền anh dẫn đường đến cơ quan chính quyền địa phương, nghênh đón Tỉnh trưởng Dương.   

- Vâng, Thị trưởng, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi, xin Thị trưởng cứ yên tâm   

Trưởng trấn Triệu cung kính đáp lời, sau đó vội vàng quay sang vung tay với những cán bộ phía sau rồi bước lên xe, đi trước mở đường đến cơ quan chính quyền thị trấn.   

Ngồi trên xe, Thị trưởng cẩn thận quay sang nhìn sắc mặt của Tỉnh trưởng Dương, sau đó cười nói:   

- Tỉnh trưởng, Lý Cường nhà chúng tôi đã cùng với Cát thiếu đến thị trấn Võ Nguyên cũng được mấy tiếng rồi. Lý Cường mới gọi cho tôi, nói rằng Cát thiếu chơi rất vui, bây giờ đang mướn xe đi ngắm cảnh.   

Nghe Thị trưởng Lý nói, Tỉnh trưởng Dương cười nhẹ:   

- Lão Lý, cảm ơn anh.   

- Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Tụi nhỏ có thể chơi vui vẻ, người làm cha mẹ như chúng ta cũng mới vui vẻ, haha…   

Thị trưởng Lý cười ha hả, nói.   

(QUAN Y)
Advertisement
';
Advertisement