Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Rắc rắc. Giang Khương liên tiếp bắt được ba hòn đá, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng làm chậm lại chút xung lực. Bây giờ hắn đã nhìn thấy chân núi chỉ còn cách có hai lăm hai sáu thước. Hơn nữa cũng không còn thứ gì có thể giảm xóc. Lần này xem như phiền toái lớn rồi.  

- Chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này sao?   

Giang Khương cười khổ, đột nhiên nhìn thấy phía tay trái có một gốc cây to bằng cổ tay nhô ra, nhưng rõ ràng là hắn với không tới. Trong lúc bất đắc dĩ, hắn nhìn thấy bên tay phải có một viên đá nho nhỏ, ánh mắt liền sáng lên.   

Cái này có thể giúp cho chân phải của hắn mượn lực, nhưng cho dù có thể mượn lực, hắn cũng không nhất định có thể bắt được gốc cây nhỏ bên trái. Với năng lực của hắn, mức độ thành công không quá ba phần.   

Nhưng cũng không còn cách nào khác, Giang Khương cắn răng, hít một hơi thật sâu. Có ba phần hy vọng còn tốt hơn là không có.   

Lập tức chân phải giẫm vào hòn đá, chỉ là sau khi đạp xuống, hòn đá nhỏ có dấu hiểu bị bể. Giang Khương cười khổ trong lòng, đang định dốc hết toàn lực đạp xuống, chơi cú liều mạng cuối cùng, trong đầu liền hiện lên một tin tức:   

- Thiên phú bậc một, Nhanh, khởi động.   

Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ một chút, một cước đạp xuống liền mạnh mẽ xông lên, trong nháy mắt đột phá được khoảng cách ba thước, tay dễ dàng nắm lấy gốc cây nhỏ.   

Phù. Cảm giác đã ổn định, đồng thời gốc cây này cũng chịu nổi sức nặng của hắn, cũng không dễ dàng bị rơi xuống, lúc này Giang Khương mới thở hắt ra.   

Vừa mới thở ra một hơi, trong đầu lại xuất hiện một tin tức:   

- Thiên phú bậc một, Nhanh, khởi động ngừng lại. Tiêu hao năng lượng 3%.   

- Nhanh?   

Giang Khương sửng sốt, lập tức nhớ đến trong thời khắc chỉ mành treo chuông, trong đầu của hắn đã hiện lên tin tức đó. Chỉ là lúc đó hắn không có chú ý, nhưng khi hắn nhảy lên, giống như được thần trợ giúp, trong lòng hiểu ra. Đây chính là thiên phú mới mà hắn nhận được. Cũng không biết là nó chỉ có tác dụng như vừa rồi hay còn có tác dụng nào khác.   

Nhưng vận khí của hắn cũng không tệ. Đạt được thiên phú này, nửa cái mạng của hắn xem như được cứu.   

Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều, cẩn thận bỏ nhánh Mộc Long Căn mà hắn vẫn nắm chặt ở tay phải vào túi bên hông.   

Sau khi bỏ Mộc Long Căn vào túi xong, lúc này hắn mới lau mồ hôi trên trán. Cúi đầu nhìn sườn núi còn cách hắn hơn hai mươi thước, âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu hắn rơi xuống, chỉ sợ bị thương sẽ không nhẹ. Cũng may mà thiên phú mới bộc phát đúng lúc cứu mạng hắn.   

Ầm ầm. Chiếc trực thăng chậm rãi áp sát vách núi, gió lớn phát ra từ cánh quạt thổi tan sương mù. Lão Cố vươn đầu ra bên ngoài nhìn quanh.   

- Ở chỗ này, tôi ở chỗ này.   

Giang Khương quơ cái khăn lông được gắn vào đầu một nhánh cây nhỏ, lớn tiếng kêu lên, khiến cho lão Cố chú ý đến.   

Nhìn chiếc trực thăng đang bay về phía mình, lúc này Giang Khương không khỏi thở phào. Hôm nay, vận khí của hắn đúng là không tệ. Ít nhất đã tìm được Mộc Long Căn, nhưng lại bị rơi xuống, trên dưới đều trống không, ngay cả nơi có thể chộp lấy cũng không có. Leo lên thì khó mà xuống cũng không dễ, đành phải gọi trực thăng đến cứu hắn.   

Cầm sợi dây thả xuống, sau đó chậm rãi được kéo lên. Lão Cổ ở trên khẩn trương nhìn Giang Khương bên dưới. Sau khi xác nhận Giang Khương không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.   

- Bác sĩ Giang, cậu đúng là làm tôi sợ chết đi được. Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi làm sao ăn nói với lãnh đạo?   

Lão Cố bất đắc dĩ nói:   

- Chuyện hái thuốc thôi thì giao cho đám người Kim sư phụ đi.   

Nhìn vẻ mặt lo lắng của lão Cố, Giang Khương chỉ cười, cũng không giải thích, sau đó cho tay vào túi bên hông, nói:   

- Lão Cố, tôi tìm được rồi.   

- Tìm được rồi? A, tìm được rồi?   

Nhìn cái túi Giang Khương đưa qua, lão Cố sửng sốt, sau đó đoạt lấy cái túi, nhìn chằm chằm vào bên trong, vẻ mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Giang Khương, run giọng nói:   

- Đây là thật sao?   

- Thật.   

Thấy lão Cố nhìn chằm chằm mình, Giang Khương vội vàng gật đầu.   

- Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm được rồi.   

Lão Cố cầm chặt cái túi trong tay, kích động kêu lên, sợ người ta cướp mất.   

Kích động một hồi, lão Cố mới yên tĩnh trở lại, hưng phấn nhìn Giang Khương, nói:   

- Bác sĩ Giang, bây giờ chúng ta trở về đi.   

Giang Khương lắc đầu, nói:   

- Lão Cố, không cần vội, chỉ có một nhánh là không đủ. Chúng ta ở lại thêm một hai ngày tìm thêm nữa mới được.   

- Vẫn chưa đủ? Ở lại thêm một hai ngày?   

Lão Cố ngẩn người, nét hưng phấn trên gương mặt tản đi, nhìn Giang Khương khẩn trương nói:   

- Bác sĩ Giang, phải cần thêm bao nhiêu nữa? Như vầy mà còn ít sao?   

Giang Khương gật đầu:   

- Cũng phải hai ba nhánh nữa. Chờ tôi nghĩ biện pháp tìm thêm nữa xem sao.   

- Vẫn còn phải tìm? Chúng ta nhiều người như vậy, tìm năm sáu ngày mới tìm được một nhánh.   

Nghe nói còn phải tìm hai ba nhánh nữa, lúc này lão Cố liền khẩn trương lên.   

Nhìn bộ dạng khẩn trương của lão Cố, Giang Khương cười nói:   

- Lão Cố, không cần lo lắng, bây giờ tôi đã biết nơi mà Mộc Long Căn có thể tồn tại. Bây giờ chúng ta đi tìm, hẳn hai ngày nữa sẽ tìm được.   

- Thật sao?   

Nếu không phải nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, thật đúng là không thể tin nổi.   

- Đương nhiên.   

Giang Khương nhún vai, sau đó lấy chai nước bên cạnh mở ra, nhấp một ngụm lớn, mới nhìn lão Cố, nói:   

- Chú xem tôi lúc nào nói chuyện mà không chắc chắn không?   

Lão Cố gật đầu đồng ý.   

- Được rồi, tranh thủ thời gian bắt đầu tiếp thôi.  

Vứt chai nước, Giang Khương đứng dậy, khiến cho lão Cố phải giật mình.   

Giang Khương hỏi viên phi công:   

- Anh ơi, bắt đầu từ ngọn núi này, vờn quanh vách núi phạm vi ba mươi mét.   

- Cái gì?   

Giang Khương vừa nói xong, hai viên phi công chính phụ đều sửng sốt, quay đầu ngạc nhiên nhìn Giang Khương. Bọn họ tưởng rằng tiếp tục đưa Giang Khương lên đỉnh núi, thật không ngờ Giang Khương lại nói như vậy.   

- Khoảng cách cách vách núi năm mươi thước, giảm tốc độ bay quanh.   

Giang Khương nhìn hai viên phi công đang sửng sốt nhìn mình, xác nhận:   

- Có chuyện gì không?   

- Không thành vấn đề.   

Nghe Giang Khương hỏi, hai viên phi công liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh đáp lời.   

Nhìn Giang Khương cầm lấy cánh cửa khoang trực thăng, hai chân buông xuống giữa không trung, lẳng lặng nhìn chằm chằm ngọn núi trước mắt, lão Cố bên cạnh vừa lo lắng vừa nghi hoặc. Vạn nhất Giang Khương nắm không chắc rớt xuống thì sao. Hơn nữa, bác sĩ Giang bảo vòng quanh chỗ này, chẳng lẽ còn có thể tìm được thuốc?   

Nhưng lão Cố vẫn nén sự tò mò trong lòng, không hỏi Giang Khương nữa. Dù sao, bác sĩ Giang vẫn có lúc tỏ ra thần bí. Hôm nay, cậu ấy nói nằm mơ thấy tìm được Mộc Long Căn ở vị trí này, mặc kệ thế nào thì ông cũng không giúp được. Hơn nữa, trong nhà cũng đã dặn dò, hết thảy nghe theo lời dặn của bác sĩ Giang. Thôi thì cứ chờ bác sĩ Giang vậy, nói không chừng cậu ấy có thể tìm được hai nhánh Mộc Long Căn nữa.   

- Phát hiện Dạ Giao cách ba mươi bốn thước.   

- Phát hiện Hoàng Tinh cách bốn mươi mốt thước.   

Theo tầm nhìn, từng đạo tin tức xuất hiện, Giang Khương hài lòng gật đầu. Đây là cách tốt nhất để tìm thuốc.   

Mặc dù đã giảm tốc độ nhưng rất nhanh đã bay vòng quanh ngọn núi một vòng.   

- Hiện tại độ cao đang là bao nhiêu?   

Giang Khương đột nhiên hỏi.   

Nghe Giang Khương hỏi, phi công vội vàng trả lời:   

- Bây giờ độ cao đang là chín mươi ba thước.   

- Xuống còn bốn mươi thước, vờn quanh một vòng nữa.   

Ngồi trước khoang cửa, cảm nhận được từng đợt gió mát thổi tới, trong đầu thỉnh thoảng lại truyền đến tin tức, cảm giác này thật sảng khoái vô cùng.   

Nhớ đến mấy ngày nay, ngày nào cũng leo núi, bây giờ Giang Khương mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc là gì.   

Sau khi mắt được cường hóa, có thể nhận biết được dược vật. Nếu không nhờ nó, hôm nay hắn đã không tìm được Mộc Long Căn rồi. Bây giờ đã tìm được, hắn có thể thông qua công năng này mà tìm Mộc Long Căn. Nếu không, chỉ sợ hắn còn phải tiếp
Advertisement
';
Advertisement