Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đợi tới khi Hoàng Văn Hiên kể xong, đám người Tôn Diệu Nguyệt và Từ Thanh Linh đứng cạnh đều đã trợn mắt há mồm.   

             - Ông nói... Linh hồn thần thú trên người hắn... Là tổ thần yêu tộc?   

             Tôn Diệu Nguyệt kinh ngạc nói to.   

             Hoàng Văn Hiên cười gật đầu đáp:   

             - Chậc... Chỉ có thể xem như là tồn tại dạng phân thân hoặc hình chiều thôi!   

             - Nếu chân thân dáng trần, tất nhiên không có khả năng bị đối phương phong ấn... Đó hẳn chỉ là một hình chiều, lực lượng tương đối yếu, cho nên mới gặp phải loại tình huống này!   

             - Trước mắt mục đích của Thường ủy Giang là mở phong ấn một lần nữa, để cho Tinh linh điện hạ hồi phục...   

             - Nếu Linh tinh điện hạ hồi phục thì hẳn là có thể có biện pháp giải quyết vấn đề yêu tộc!   

             Sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt nghiêm trọng hít sâu một hơi, nói:   

             - Cổ Môn chúng tôi cũng không có bất cứ ghi chép gì về chuyện này cả... Ông xác nhận thật sự là yêu thần tồn tại từ ngàn năm trước chứ?   

             - Trước mắt theo phân tích và tìm hiểu của Ban tình báo viện chúng tôi, cơ bản xác nhận không giả!   

             Hoàng Văn Hiên gật đầu khẳng định.   

             - Vậy... Linh tinh điện hạ giáng trần... Chính là muốn mang thần khí Bích Lũy gì kia đi à? Không phải những người năm đó muốn trở lại Địa Cầu?   

             Đối mặt với câu hỏi này, Hoàng Văn Hiên chần chừ một chút, sau đó liền lắc đầu cười nói:   

             - Chắc là không phải... Dù sao ngàn năm trước, những người đó đã rời đi bởi Địa Cầu thiếu linh khí. Mà ngàn năm qua đi, hoàn cảnh ô nhiễm cùng nhiều Độc Không chân nhân thay đổi, linh khí càng thiếu thốn nghiêm trọng rồi...   

             Nghe thấy Hoàng Văn Hiên nói vậy, sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt mới thoáng tốt hơn một chút. Nếu những người năm đó muốn trở về thật thì cũng không biết thế giới sẽ biến thành dạng gì nữa!   

             Nhìn sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt tốt hơn không ít rồi, trong lòng Hoàng Văn Hiên cũng thầm thở phào một hơi, nói:   

             - Trước mắt chúng ta cần lo lắng về việc yêu tộc lao lên mặt đất thật, hơn nữa đứng vững. Nếu vậy thì chuyện đó sẽ trở thành một sự trùng kích rất lớn đối với Nhân tộc chúng ta...   

             - Với sự căm hận của yêu tộc đối với Nhân tộc, thậm chí chúng ta không thể đoán trước được, cuối cùng kết quả sẽ như thế nào! Cho nên chúng ta phải ngăn cản hành động của yêu tộc!   

             Tôn Diệu Nguyệt cau mày nói:   

             - Cho dù đám yêu tộc này có thứ thần khí kia, nhưng trên mặt đất, bọn chúng có năng lực dùng chống lại được Nhân tộc ta chứ?   

             - Với chiến lực thân thể của yêu tộc cùng sự tồn tại của Bích Lũy, ít nhất có thể cam đoan cứ địa của bọn họ không bị bất cứ hỏa lực nào của chúng ta công kích, vừa có khả năng tấn công, vừa có khả năng phòng thủ!   

             - Lại còn có phía Tuyệt y đường cung cấp và ủng hộ cho yêu tộc, đó cũng là một phiền toái lớn!   

             Hoàng Văn Hiên cau mày, trầm giọng nói:   

             - Mặt khác, còn có bộ lạc Vu Sư, năm đó chính là thị giả dưới trướng thú thần Bác Lãng, trước mắt vẫn thờ phụng thần thú... Mà hoàng tộc yêu tộc lại là hậu duệ của thú thần Bác Lãng năm xưa...   

             - Nếu bộ lạc Vu Sư cũng đứng về phía yêu tộc, như vậy sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với xã hội Nhân tộc chúng ta!   

             - Cho nên chúng ta phải hoàn toàn khống chế yêu tộc trong thế giới dưới lòng đất, không để bọn chúng lao lên thế giới mặt đất, đứng vững tại thế giới mặt đất!   

             Nghe tới đây, rốt cục sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt lại nghiêm trọng hẳn...   

             Là sơn trưởng Cổ Môn, tất nhiên cô hiểu năng lực của Tuyệt y đường và bộ lạc Vu Sư. Không nói tới Tuyệt y đường, chỉ riêng bộ lạc Vu Sư chiếm cứ cả châu Phi, thực lực cũng rất kinh người...   

             Mặc dù Châu Phi lạc hậu nhưng có khả năng vận dụng nhân lực và vũ khí của cả một lục địa, một khi bộc phát cũng rất dọa người.   

             Nếu bộ lạc Vu Sư đứng về phía yêu tộc, như vậy yêu tộc muốn đứng vững trên mặt đất cũng tương đối dễ dàng rồi.   

             Nhìn vẻ mặt của Tôn Diệu Nguyệt, Hoàng Văn Hiên hài lòng gật đầu. Mục đích ông nói những lời này là để vị sơn trưởng Cổ Môn biết được tình hình rất nghiêm trọng.   

             Có vị sơn trưởng đại nhân này ở đây, ít nhất có thể cam đoan phía Cổ Môn sẽ không kéo chân sau Thiên Y viện. Hơn nữa thường ủy Giang cần linh dược, có lẽ vị sơn trưởng đại nhân này cũng sẽ khẳng khái cho mượn thêm một ít.   

             Đây chính là nguyên nhân viện trưởng đồng ý để các cô tiến vào lòng đất Phong Động!   

             Giang Khương chậm rãi đi từ trong phòng ra, nhìn đám người Tôn Diệu Nguyệt đang đứng ngoài cửa nói chuyện, cười bảo:   

             - Tôn sơn trưởng, nơi này cũng đã nhìn không thiếu nhiều rồi... Vậy thì... Tôi nghĩ đây dù sao cũng là địa phương quan trọng của Thiên Y viện, hay là tôi hộ tống mọi người ra ngoài trước nhé?   

             - Ha ha... Giang Khương, đây rõ ràng là cậu qua cầu rút ván hả... Cầm linh dược tôi cho mượn rồi liền định quay người đuổi chúng tôi đi hả?   

             - Ấy... Sao Tôn sơn trưởng lại nói vậy?   

             Thấy Tôn Diệu Nguyệt có vẻ muốn trở mặt, Giang Khương vội vàng cười khan nói:   

             - Chẳng qua nơi này dù sao cũng là địa phương quan trọng của Thiên Y viện chúng tôi... Đầu tiên không phải là ngài nói sợ tôi bố trí năm trăm vệ sĩ còn không? Đây không phải là vì an toàn của ngài sao?   

             - Ha ha... Giang Khương, không ngờ càng ngày miệng lưỡi cậu càng trơn tru rồi, nói nghe lọt tai thật...   

             Tôn Diệu Nguyệt khẽ cười hai tiếng, chắp tay nhìn về phía doanh địa yêu tộc, nói:   

             - Tôi nói này, chuyện yêu tộc dưới lòng đất thế này đã không đơn thuần chỉ dính dáng tới mỗi Thiên Y viện các người nữa rồi. Chẳng lẽ Cổ Môn chúng tôi không phải là một thành viên Nhân tộc sao?   

             Nói đến đây, Tôn Diệu Nguyệt lại nhìn về phía Y Phù bên cạnh, sau đó tiếp lời:   

             - Nếu ngay cả Huyết tộc cũng có thể ở chỗ này, vì sao lại vội vã đuổi chúng tôi đi?   

             Giang Khương cười khan đáp:   

             - Ha ha... Xin sơn trưởng đại nhân đừng trách. Nếu ngài muốn ở lại, như vậy thì ở lại đi... Tôi tuyệt đối không có ý kiến gì khác. Chẳng qua dù sao chỗ này cũng nguy hiểm, không biết lúc nào đám yêu tộc nổi điên lên, xông ra tiến công nơi này. Nếu sơn trưởng đại nhân bị chút tổn thương nào thì tôi cũng không thể trả lời cho Lưu môn chủ được...   

             - Nếu chẳng may khiến hai bên chúng ta hiểu lầm thì thật không tốt rồi!   

             Nghe thấy Giang Khương vẫn có ý muốn đám người mình rời đi, Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cười trào phúng nói:   

             - Dù sao hiện tại tôi cũng không đi. Tôi còn phải quan sát tình huống yêu tộc này ... Dù sao Cổ Môn tôi cũng không có khả năng hoàn toàn không để ý tới chuyện này được. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không định mượn thêm thuốc của Cổ Môn chúng tôi sao?   

             - Á... Ha ha... Không dám không dám. Mời Tôn sơn trưởng cứ tự nhiên, tự nhiên là tốt rồi... Ngài muốn ở chỗ nào trong trụ sở cũng được hết... Ha ha...   

             Lúc này thế giới bên ngoài đã là đêm khuya...   

             Trong một khu rừng rậm yên tĩnh, đột nhiên mơ hồ truyền tới một tia vang động.   

             Nhìn về hướng có tiếng vang kia, có thể thấy một tảng đá lớn đang lay động chậm rãi, sau đó di chuyển sang một bên, lộ ra một cửa hang.   

             Không bao lâu sau, dường như có bóng người loáng thoáng, sau đó liền có mấy người mặc áo bông dầy cao lớn đi ra.   

             Hai người trong đó dùng kiệu nâng cao một người dường như cả đầu cũng bị bao phủ, thoáng phân biệt phương hướng một chút, đi một hồi lâu mới chậm rãi ngừng lại.   

             Người trên kiệu kia giờ mới bỏ trùm đầu xuống, nhìn cẩn thận vài lần về bốn phía, sau đó mới nói với mấy người trước mắt.   

             - Tốt lắm, hiện tại chúng ta đã đi ra rồi... Ngươi có thể bố trí chúng ta đi tới lãnh địa của phụ thần thị giả rồi...   

             Người đi ra này đúng là một trong những người Lý Nguyên Bân mang xuống thế giới dưới lòng đất, lúc này nhìn bầu trời sao và đường chân trời đã lâu không thấy cùng không khí tươi mát trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia kích động.   

             - Rốt cục cũng đi ra rồi...   

             Đương nhiên, gã cũng chỉ duy trì một chốc lát, nhìn mấy yêu tộc đang nhìn chằm chằm mình xung quanh, không dám chậm trễ, nắm chặt áo da trên người, lập tức đưa tay nói:   

             - Xin đưa thiết bị liên lạc cho tôi!   

             Một người bên cạnh lập tức đưa cho gã một cái điện thoại vệ tinh.   

             Người này bấm một dẫy số, nói vài câu với bên kia, tiện đà nói:   

             - Tốt rồi, rất nhanh sẽ có người tới đón chúng ta...   

             Đầu lĩnh yêu tộc gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hơn nữa cẩn thận nhìn xung quanh.   

             Người kia bị yêu tộc vây quanh bốn phía, thấy thế trong lòng cũng có suy nghĩ.   

             Xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên đám yêu tộc này đến thế giới mặt đất, chỉ là không biết cửa ra này rốt cục nằm ở nơi nào...   

             Mấy người chờ đợi nửa giờ, không bao lâu liền có mấy luồng ánh sáng xuất hiện trong bóng tối phía trước.   

             Chứng kiến vài luồng ánh sáng này, người nọ hưng phấn đứng dậy, mãi cho tới khi mấy người cầm đèn pin xuất hiện trước mặt mới hưng phấn nói:  

             - Rốt cục mọi người cũng tới rồi!   

             - Đội trưởng Hồ...   

             Người đầu lĩnh phía bên này cung kính chào hỏi, sau đó mời nhìn mấy người thân hình cao lớn, toàn thân bị bao phủ trong áo da như quái nhân trước mắt, hít sâu một hơi, sau đó cung kính nói:   

             - Mời đi theo tôi...   

             Rất nhanh, mấy người liền biến mất trong bóng tối...

Advertisement
';
Advertisement