- Tiểu tử, đầu hàng đi. Nếu không, lão tử nuốt sống ngươi.
Nhìn Giang Khương bị một đao bị mình bức lui, Sư Mông đắc ý cười lớn.
Nhìn Sư Mông đắc ý như vậy, rồi nhìn Eve và hai đại Vu sư bị kềm chế, Giang Khương cau mày.
Vốn hắn dự định tận lực kéo dài thời gian cho các thành viên Thiên Y Viện rút lui, nhưng bây giờ, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu. Hơn nữa còn không biết đối phương có tiếp viện nào khác hay không. Nếu còn có thần duệ chạy đến, đám người của hắn muốn thoát thân cũng khó.
Đến lúc này, hẳn không kéo dài được nữa. Đám người của hắn phải chôn thây ở đây rồi.
Lập tức cắn răng quát một tiếng, xông tới Sư Mông đang mặt đầy đắc ý.
- Chủ thể tiến vào trạng thái Không Minh, các hạng…
Tiếng nhắc nhở vang lên bên tai. Tầm mắt Giang Khương trở thành màu đen trắng. Các động tác bắt đầu chậm lại.
Nhìn một đao nặng nề bổ về phía mình, Sư Mông cười nhạt. Bạch cốt loan đao dài hai thước trong tay nhanh chóng vung lên, nghênh đón trường đao của Giang Khương.
Gương mặt của Sư Mông hiện lên sự mong đợi.
Ông ta đã nắm chắc thực lực của Giang Khương. Ông ta tin rằng sau một đao này, đối phương hẳn không còn cầm được vũ khí trong tay.
Đang! Trường đao của Giang Khương rất nhanh chém vào cốt đao của Sư Mông. Nụ cười trên gương mặt Sư Mông trong nháy mắt đọng lại. Cốt đao trong tay chấn động mạnh một cái, không những không đánh bay được vũ khí của đối phương, ngược lại còn cảm nhận được một luồng sức mạnh hung hãn không thể kháng cự đụng vào cốt đao của mình.
- Làm sao có thể? Hắn đang che giấu thực lực của mình?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi. Cảm giác được một đạo ngân quang thoáng qua, sắc mặt Sư Mông đại biến, cả người thối lui.
Nhưng dường như…đã không còn kịp.
Ông ta cảm thấy cánh tay mình phát lạnh, thậm chí ngay cả đau đớn cũng chưa kịp cảm giác, chỉ thấy nửa phần cánh tay của mình mang theo cốt đao trong nháy mắt văng lên giữa không trung.
- Làm sao có thể?
Cảm nhận được tốc độ vừa rồi của một đao kia, trong lòng Sư Mông tràn đầy kinh hãi, nhanh chóng thối lui hai ba trượng, sợ Giang Khương nhân cơ hội truy kích.
Nhưng vừa mới đứng vững, chuẩn bị ứng đối, Sư Mông phát hiện đối phương không có truy kích, nhưng bên tai lập tức truyền đến tiếng hét thảm của Báo Nha.
Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, ngực Báo Nha bị đá trúng, máu văng ra ngoài, sau đó Giang Khương hiệp trợ Eve, bức lui hai cao thủ Tuyệt Y Đường, đồng loạt lao đến bên cạnh hai Đại vu sư.
Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giang Khương, Eve và hai đại Vu sư bao vây đánh tan đám người Lý Nguyên Bân, sau đó cũng không nhân cơ hội phản kích, trong thời gian ngắn men theo phương hướng đội ngũ Thiên Y Viện đã rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
- Chạy nhanh thật.
Nhìn đám người Giang Khương biến mất trong bóng tối, Lý Nguyên Bân thở ra một hơi, cổ văn trên gương mặt chậm rãi rút đi. Vừa rồi ông ta suýt chút nữa bị một đao Giang Khương chém trúng đầu.
Lúc này, ánh mắt Sư Mông tràn đầy kinh sợ, ôm cánh tay cụt của mình, nhìn bóng người biến mất trong bóng tối, không cam lòng rống lên.
- Các người không trốn thoát được đâu.
Nghe tiếng rống giận dữ truyền đến sau lưng, Giang Khương không hề dừng lại, dẫn ba người kia chạy như điên.
- Thời gian không còn nhiều. Nhanh chóng nắm chắc thời gian.
Trận tác chiến này cũng không hao phí quá nhiều thời gian. Nhưng với tốc độ của đám người Giang Khương, hơn nửa tiếng sau mới đuổi kịp các thành viên Thiên Y Viện.
Đối với tốc độ rút lui của đội ngũ Thiên Y Viện, Giang Khương vẫn tương đối hài lòng. Ít nhất thì mọi người đều biết tình huống nghiêm trọng trước mắt.
Mọi người đi hai ba ngày mới đến đây. Bây giờ xem như không để ý những thứ khác, toàn lực chạy đi, muốn chạy đến cửa ra.
Truy binh không biết khi nào sẽ đến. Giang Khương không hề hoài nghi tốc độ của đám thần duệ.
Thấy Giang Khương bình yên trở về, ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
Thời gian trở về nhanh hơn rất nhiều. Mọi người đại khái cũng đã quen thuộc với hoàn cảnh. Cho đến khi chạy đến trước rừng cây cũng không gặp bất cứ ma thú nào. Rõ ràng đám ma thú đã bị Giang Khương dọa sợ.
Nhìn biển hoa Kim Bích Phân Thần, đối với thành viên Thiên Y Viện đã có sự chuẩn bị mà nói, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Đeo mặt nạ chống độc, vũ trang đầy đủ, mọi người dễ dàng di chuyển qua biển hoa Kim Bích Phân Thần.
Sau khi vượt qua được biển hoa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
- Ủy viên thường vụ Giang, tốc độ của cậu khá nhanh. Cậu và Eve đi trước, đem tình huống nơi này hồi báo lại cho Hội Đồng Viện.
Hoàng Văn Hiên vừa chạy vừa tức giận nói.
Giang Khương thở dài, nhìn Hoàng Văn Hiên bên cạnh, lắc đầu nói:
- Lão Hoàng, chuyện này đừng nhắc lại nữa. Tôi thân là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, là người phụ trách tối cao của lần hành động này, vốn phải đảm đương toàn bộ an nguy của đội ngũ. Tôi không thể bỏ rơi bất kỳ thành viên nào của chúng ta.
- Hơn nữa, có tôi ở đây, mọi người sẽ có hy vọng rời khỏi chỗ này hơn.
Nghe Giang Khương nói, các y sư nội viện, tiểu đội trưởng ngoại viện đều lắc đầu.
- Ủy viên thường vụ Giang, cậu vừa vì chúng tôi mà cản lại sau lưng. Điều này đã vi phạm viện quy. Chuyện này vốn nên để chúng tôi xuất lực. Tình huống bây giờ rất gấp, xin Ủy viên thường vụ đi trước một bước, mau đem tin tức báo lại cho Hội Đồng Viện. Chuyện cản lại cứ giao cho chúng tôi. Vạn lần đừng để lỡ đại sự.
Mấy vị đội trưởng ngoại viện cầu xin.
Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:
- Đừng có nói bừa. Tôi thân là người lĩnh đội cao nhất, nhiệm vụ chủ yếu là phải dẫn mọi người an toàn trở về, tuyệt không thể rời đi trước.
- Ngoại viện nghe lệnh, phái hai cao thủ đem theo tài liệu có liên quan chạy đến cửa ra, nghĩ biện pháp đem tài liệu ra ngoài.
Nghe giọng nói tràn đầy uy nghiêm của Giang Khương, mọi người không dám có bất kỳ chần chừ. Ngoại viện lập tức chọn hai cao thủ Thiên giai, rời khỏi đội ngũ, dùng hết tốc lực chạy về phía trước.
Mọi người đều biết rất rõ, rời khỏi đội ngũ cũng không có nghĩa là an toàn hơn. Không có đồng đội bảo vệ, bọn họ còn gặp nguy hiểm hơn nhiều.