Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nhìn nụ cười lạnh của Giang Khương, giọng nói của Lý Nguyên Bân hòa hoãn lại một chút, nhìn Giang Khương rồi lại nhìn mọi người, tiếp tục nói:   

             - Giang Khương, cậu có thể nhìn ra tình huống trước mắt là như thế nào. Các người không thể nào chạy khỏi đây đâu. Hơn nữa, cậu lại là con trai của Văn Ba, tôi tuyệt đối không bạc đãi cậu.   

             Dứt lời, liền quay sang mọi người nói:   

             - Các người cũng yên tâm đi. Chỉ cần các người đầu hàng, tôi đảm bảo các người an toàn, hơn nữa còn có chỗ tốt.   

             Nghe Lý Nguyên Bân nói, mặc dù trong lòng đều cười nhạt nhưng vẫn đưa mắt nhìn Giang Khương.   

             Lý Nguyên Bân tất nhiên cũng biết được điều này. Hết thảy quyết định đều nằm trong tay của Giang Khương.   

             Nhìn mọi người đều đưa mắt nhìn Giang Khương, Lý Nguyên Bân nói:   

             - Giang Khương, cậu còn không hạ lệnh đầu hàng? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn bọn họ chết vì cậu ở đây sao?   

             Giang Khương quay sang nhìn bầy ma thú cách đó không xa, sau đó nhìn hai quái nhân đằng trước, đột nhiên mỉm cười, quay sang nhìn Eve và nói vài câu với hai đại Vu sư.   

             Khi Lý Nguyên Bân cau mày cảnh giác, Giang Khương đột nhiên quát lên:   

             - Thành viên thuộc quyền Thiên Y Viện, dốc hết toàn lực đánh về phía sau.   

             Nghe Giang Khương nói, gần như tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng chỉ thoáng một chút đã lập tức hình thành trận hình phòng ngự. Trong ánh mắt kinh hãi của những người Tuyệt Y Đường, thành viên Thiên Y Viện đã liều mạng vọt vào đám ma thú.   

             - Bọn họ tìm chết sao?   

             Lý Nguyên Bân và tất cả những người của Tuyệt Y Đường đều cho rằng là như vậy, kinh ngạc nhìn trận hình đánh vào của Thiên Y Viện.   

             Bên kia ít nhất có sáu chục ma thú. Làm sao bọn họ có thể xông qua được? Cho dù ra được, tổn thương ít nhất phải hơn phân nửa. Hơn nữa nhiều người ở chỗ này như vậy, làm sao thoát khỏi ma thú đuổi giết?   

             Nhưng người của Thiên Y Viện lại không có suy nghĩ như vậy. Sau khi nhận được mệnh lệnh, đã cầm đao vọt mạnh về phía trước, tùy thời chuẩn bị đụng vào đám ma thú.   

             Không hề cân nhắc thực lực đối phương và vấn đề hậu quả, cũng không một chút do dự và băn khoăn đã liều mạng đánh tới.   

             Nhìn trận thế trước mắt, ngay cả hai quái nhân bên kia cũng cảm thấy choáng váng, có chút không hiểu tại sao chàng thanh niên thủ lĩnh này lại phát ra mệnh lệnh ngu ngốc như vậy?   

             Nhưng nghi ngờ và khó hiểu đó đã nhanh chóng biến mất tăm.   

             Bởi vì Giang Khương đã móc từ trong túi đeo sau lưng hắn một cái bát cổ quái, sau đó xoay người hướng về phía đám ma thú, ngẩng đầu rống giận một tiếng.   

             Rống!   

             Tiếng gầm thét này cũng không phải quá lớn, nhưng nghe vào tai Lý Nguyên Bân và hai quái thú kia, chỉ cảm thấy cả người tê dại. Một sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn xuất hiện.   

             Trong ba người, Lý Nguyên Bân chịu ảnh hưởng ít nhất, cũng phản ứng nhanh nhất. Trên gương mặt ông ta xuất hiện những hoa văn kỳ dị, khiến cho cao thủ Tuyệt Y Đường bên cạnh không bị ảnh hưởng gì đều cả kinh trong lòng.   

             Chờ hai quái nhân phản ứng lại, liền thấy đám ma thú sau lưng sau tiếng gầm tức giận của Giang Khương, lúc này đều không chịu đựng nổi, giống như đụng phải một sự tồn tại nào đó rất đáng sợ, toàn bộ cụp đuôi quay đầu bỏ chạy, nào dám ngăn cản những thành viên Thiên Y Viện đang đánh tới.   

             Trong lúc hai quái nhân và Lý Nguyên Bân đang ngẩn người ra, chỉ thấy Giang Khương vung tay lên, dẫn theo Eve và hai đại Vu sư nhào đến ba người.   

             Động tác của Giang Khương và Eve là nhanh nhất, dựa theo kế hoạch đã tính trước, chia ra đánh vào quái nhân mặt sư và mặt báo. Ngay cả hai đại vu sư cũng gầm lên một tiếng, toàn lực thi triển Tổ linh phụ thể. Trong nháy mắt, bắp thịt hai người căng lên, quơ hai thủ trượng giống như hai tay của con vượn, vọt đến Lý Nguyên Bân.   

             Thành viên Thiên Y Viện xông qua ma thú, quay đầu nhìn lại cuộc chiến bên này, ánh mắt lóe lên sự do dự. Mắt thấy bước chân mọi người chậm lại, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Giang Khương:   

             - Tất cả mọi người phải dốc hết tốc lực rút lui, không được dừng lại.   

             Nghe giọng nói không cho phép kháng cự như thế, một tâm trạng khó có thể diễn tả dâng lên trong lòng. Đối mặt với tình huống như vậy, bọn họ chẳng những không thể giúp được gì mà còn phải nhờ Ủy viên thường vụ Giang che chở để chạy trốn.   

             Mặc dù có không ít cao thủ ngoại viện muốn tiến lên hỗ trợ nhưng không dám chống lại mệnh lệnh.   

             Hoàng Văn Hiên được bảo vệ trong đám người toàn lực chạy trốn cũng quay đầu nhìn chiến cuộc, biết được Ủy viên thường vụ Giang không phải là người không nắm chắc đã dám mạo hiểm, lập tức nghiến răng nói:   

             - Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của Ủy viên thường vụ Giang, dùng hết tốc lực rút lui, không được vướng chân Ủy viên thường vụ Giang.   

             - Vâng.   

             Có Hoàng Văn Hiên ra lệnh, lần này không ai dám có chần chừ nữa, đồng loạt nhanh chân chạy trốn, không bao lâu sau đã biến mất trong bóng tối.   

             Nhìn Giang Khương dọa đám ma thú chạy mất dép, Sư Mông đã cảm thấy rất tức giận, thấy Giang Khương nhào tới, chẳng biết từ lúc nào móc ra một khúc xương dài hai thước, rộng gần tấc hình cung đánh tới Giang Khương.   

             Khúc xương nhìn giống xương sườn nhưng lại cứng như sắt thép, sau mười mấy lần va chạm với trường đao trong tay Giang Khương, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.   

             Cảm nhận được hơi thở mọi người đằng sau biến mất, lúc này Giang Khương mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn tiêu hao năng lượng cũng không phải lãng phí, nhưng bây giờ càng đánh càng kinh. Thực lực của quái nhân mặt sư còn kinh khủng hơn so với dự đoán.   

             - Chỉ có chút thực lực này mà muốn ngăn cản ta?   

             Sau khi giao đấu mấy chiêu với Giang Khương, bạch cốt trong tay Sư Mông hung hãn bổ vào trường đao của Giang Khương, sức mạnh mãnh liệt trong nháy mắt bức lui Giang Khương hai bước.   

             Hung quang bắn ra, Sư Mông nhìn Giang Khương, cười ha hả:   

             - Tiểu tử, ngoan ngoãn đầu hàng đi, giao cái bát trong tay ngươi cho ta. Đại vương ta nhất định sẽ trọng thưởng ngươi.   

             Nghe giọng điệu của Sư Mông, rõ ràng là đã phát hiện chỗ đặc biệt của thần thú bát, thậm chí còn phát hiện thần thú bát có quan hệ rất lớn với bọn họ.   

             - Nằm mơ đi.   

             Giang Khương hừ lạnh, trường đao trong tay vung lên, một lần nữa nhào đến Sư Mông.   

             - A, tiểu tử, ta đây là coi trọng cái bát đó trong tay ngươi, mới cho ngươi cơ hội này.   

             Thực lực của Sư Mông đúng là kinh người, vừa quơ bạch cốt trong tay, như gió táp mưa gào chém tới Giang Khương, một lần nữa áp chế thế công của Giang Khương.   

             - Ở trong thế giới của chúng ta, ngươi cho là các ngươi có thể chạy thoát?   

             Sư Mông cười nhạt, hung quang trong mắt càng lúc càng nhiều, nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói:   

             - Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi.   

             Đem hết toàn lực quơ trường đao trong tay, phá giải thế công bạch cốt của Sư Mông. Cảm nhận được tay của mình hoàn toàn tê dại, Giang Khương hít một hơi thật sâu, toàn lực bùng nổ, phản kích trở về hai đao, bức lui Sư Mông hai bước, sau đó nói:   

             - Không thử thì làm sao mà biết?   

             - Rượu mời không uống lại uống rượu phạt.   

             Tình huống của Giang Khương tương đối bất lợi, nhưng bên phía Eve lại khá khả quan. Với tốc độ của cô, quái nhân đầu báo rõ ràng không ứng phó được. Con dao trong tay cô cũng sắc bén hơn trường đao của Giang Khương rất nhiều. Không bao lâu sau, quái nhân đầu báo bị cô đâm hai vết thương, máu chảy đầm đìa. Mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng khiến cho quái nhân đầu báo nổi nóng không thôi.   

             Nghe quái nhân đầu báo tức giận kêu lên, quái nhân đầu sư quay đầu nhìn lại, hung quang trong mắt lại càng nhiều, quát lớn với Lý Nguyên Bân đang đối phó với hai đại vu sư:   

             - Bảo thủ hạ của ngươi hỗ trợ đi.   

             Thực lực bản thân Lý Nguyên Bân không mạnh. Lúc này, dưới sự trợ giúp của đám thuộc hạ, nhanh chóng hình thành thế bất bại với hai đại vu sư.   

             Mặc dù nhân lực của bọn họ không ít, nhưng thực lực của hai đại vu sư là Thiên giai nhị phẩm. Hơn nữa còn vô cùng linh hoạt, tạm thời không rơi vào thế hạ phong.   

             Lúc này, nghe Sư Mông quát lớn, ánh mắt Lý Nguyên Bân lộ vẻ căm tức nhưng vẫn ra hiệu cho hai cao thủ bên cạnh, bảo hai người bọn họ trợ giúp quái nhân đầu báo.   

             Có hai cao thủ Tuyệt Y Đường kềm chế, Eve tấn công cũng không còn mãnh liệt được như trước, nhưng với tốc độ nhạy bén của cô, ba người vây công cũng không làm gì được.   

             Dĩ nhiên, Eve cũng có thể nhìn ra được, cao thủ Tuyệt Y Đường vẫn chưa dốc hết toàn lực. Rõ ràng hai người này không nguyện ý hợp tác với quái nhân đầu sư.   

             Mắt thấy hai bên đang giữ thế cân bằng với nhau, hơn nữa một mình hắn chống lại Sư Mông thực lực kinh người vô cùng phí  

             sức, lúc này hắn bắt đầu có chút đau đầu.   

             Hai ngày qua hắn cố gắng khống chế việc tiêu hao năng lượng quá nhiều, tận lực đảm bảo năng lượng có thể mau chóng viên mãn, đột phá cực hạn để Cửu Vĩ hồi phục. Nhưng lúc này, nếu còn không tiếp tục sử dụng các loại thiên phú, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.   

             Đang do dự, đột nhiên Sư Mông bổ tới bạch cốt, Giang Khương thuận tay giơ đao chặn lại, sau đó chỉ thấy toàn bộ cánh tay chấn động, trường đao suýt chút nữa bay đi.   

             Cố gắng cầm chặt lại, cả người bị dư chấn, liên tục lùi bốn năm bước mới miễn cưỡng đứng vững.             
 

Advertisement
';
Advertisement