- Ủy viên thường vụ Giang, tốc độ của chúng ta không thể nhanh như vậy, nhất định phải chậm một chút mới phải, nếu không đợi đến khi ra ngoài, số lượng linh dược hái được không đủ, chỉ e khó ăn nói với viện trưởng!
Hai y sư trong viện đi tới bên cạnh Giang Khương, cẩn thận than thở.
Nhìn mấy y sư nội viện còn lại cũng đang nhìn về phía mình, Giang Khương không khỏi cảm thấy hơi nhức đầu. Tuy hắn chỉ mong kéo dài thời gian thêm chút nào hay chút ấy, nhưng cũng không thể kéo dài quá được.
Dẫu sao nơi này cũng là phong động Long Sơn. Hành động thám hiểm mô hình lớn thế này nguy hiểm tương đối lớn. Nếu thời gian ở trong này kéo dài quá lâu rất dễ hấp dẫn nhiều ma thú dã thú tiến hành công kích với sinh vật ngoại lai như mình.
Nguy hiểm như vậy, hắn cũng không muốn gánh chịu. Dẫu sao tiến vào nơi này phần lớn đều là tinh nhuệ của Thiên Y viện. Hắn không muốn hao tổn những tinh nhuệ này ở đây.
Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút rồi liền nhìn về phía hai vị y sư, trầm giọng nói:
- Vương y sư, Lý y sư, tôi hiểu cảm xúc của hai người, nhưng nơi này dù sao cũng là phong động Long Sơn, làm chậm tốc độ tiến lên dự định rất dễ dẫn đến các loại nguy hiểm.
- Thế này đi, tạm thời giữ nguyên tốc độ hiện tại. Nếu khi quay về chúng ta vẫn chưa tìm đủ linh dược, vậy thì chúng ta có thể giảm tốc độ lại. nhưng hiện tại ổn thỏa nhất vẫn là duy trì tốc độ hiện tại!
Hai vị y sư nghe Giang Khương nói vậy thì sắc mặt hơi ảm đảm nhưng cũng biết là không thể khiến toàn đội chịu mạo hiểm, họ lập tức cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người bất lực rời đi, Giang Khương cũng không khỏi thở dài. Dĩ nhiên hắn hiểu rõ cảm xúc của hai người. Nhưng với tình hình trước mắt không thể cho họ thêm nhiều thời gian hơn nữa. Cho dù bên mình đồng ý thì cũng rất khó qua ải bên Lý Nguyên Bân.
Có điều, về chuyện linh dược hắn cũng không lo lắng lắm. Mục đích hắn vào đây không phải chỉ vì cái này. Nếu chỉ vì linh dược, vậy thì hắn chỉ cần vận dụng vài năng lực đặc biệt đã có thể dễ dàng tìm được vài linh dược đang trải khắp các thực vực và trên vách đá.
Nhưng bây giờ, khi hắn đang thiếu năng lượng trầm trọng dĩ nhiên không thể lãng phí vào chuyện này. Nên có thể nói, cứ chờ thêm một hai ngày nữa, khi tích lũy đủ năng lượng, sau khi Cửu Vĩ chính thức mở phong ấn hồi phục, như vậy thì có thể cân nhắc đến chuyện giúp các y sư nội viện tìm chút linh dược.
Nhưng trước mắt xem ra chưa được.
Nửa ngày tiếp theo, cùng với việc di chuyển sâu vào thế giới phong động Long Sơn, mặc dù không có những nguy hiểm như Lý Nguyên Bân hình dung nhưng cũng đủ khiến cả đội ngũ vô cùng chật vật rồi.
Đội ngũ đã mấy lần bị tập kích có lớn có nhỏ. Tuy đều đã bị đội thám hiểm cản lại nhưng vẫn bị thương hai ba người, trong đó có một người bị thương nặng đén mức không thể cử động, phải dùng cáng. Điều này khiến Giang Khương không kìm được nhíu chặt chân mày hơn.
- Vụt!
Giang Khương quơ đao chém đầu một Ma hổ biến dị xuống, sau đó nhẹ nhàng tránh được một vũng máu lớn phun ra. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lau mồ hôi rịn ra trên trán, không kìm được hít sâu một hơi.
Thực lực của những ma thú trong này đúng là quá mức cường đại. Cho dù với năng lực của hắn, liên tục chém hai con Ma hổ trong thời gian ngắn cũng tương đối khổ cực.
Đây đã là lần thứ ba đội ngũ gặp phải công kích trong vòng hai tiếng đồng hồ. Để tốc chiến tốc thắng, không bị những ma thú này dây dưa, Giang Khương không thể không đích thân ra trận.
Giờ hắn đã bắt đầu có dự cảm không tốt lắm. Tình hình ma thú tập kích ban đầu không nghiêm trọng như vậy, nhưng bây giờ chỉ mới tiếp tục vào sâu hai ba chục dặm đã bị tập kích mấy lần. Điều này hình như có chút không bình thường.
Nghĩ tới đây, Giang Khương không nhịn được liếc Lý Nguyên Bân như đang nghiêm túc cứu chữa cho một thành viên đang bị thương bên kia, trong lòng lóe lên một suy nghĩ.
“Chẳng lẽ lão già này làm trò quỷ gì?”
Sau khi hơi trầm ngâm một chút, Giang Khương đột nhiên cảm thấy rất có thể. Đầu tiên lão già này đề cập với mình muốn tăng tốc tiến về phía trước, sau khi bị mình bác bỏ dường như cũng không đặc biệt bất mãn gì.
Lúc dó nghĩ cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng giờ nghĩ lại chắc chắn lúc đó lão đã có hậu chiêu, cho nên không hề đề bụng chuyện hắn đồng ý hay không.
Giang Khương cân nhắc đến điểm này thì trong lòng hơi nặng nề. Nếu đây thật sự là thủ đoạn của Lý Nguyên Bân, vậy thì với chuyến đi phong động Long Sơn lần này, chỉ e mình đã quá mức coi thường Lý Nguyên Bân rồi.
- Lão Hoàng, cho đội ngũ hơi tăng tốc một chút, tranh thủ thời gian tiến lên trước.
Sau khi dặn dò Hoàng Văn Hiên đôi câu, Giang Khương liền quay về giữa đội ngũ. Giờ phải đợi xem tình hình tiếp theo. Nếu đội ngũ tăng tốc độ rồi tếp theo không có quá nhiều ma thú tập kích nữa, vậy thì chỉ e thật sự có liên quan đến Lý Nguyên Bân.
Hai giờ sau, sắc mặt Giang Khương bắt đầu hơi trầm đi. Sau khi đội ngũ tăng tốc tiến về phía trước, trong thời gian này ngoại trừ một con cự xà lớn bằng quả bóng rổ ở trong bụi cỏ bị đội ngũ quấy rối đến, bức bội phát động tấn công ra thì không hề gặp phải những ma thú khác.
Vậy theo tình hình trước mắt, chỉ e chuyện này đúng là có liên quan đến Lý Nguyên Bân. Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương cảm thấy bực bội và nặng nề, dĩ nhiên trong lòng cũng hơi vui mừng. May là hắn phát hiện sớm, nếu không nói không chừng vào thời khắc mấu chốt lại bị Lý Nguyên Bân này lén đâm một dao.
Có điều lúc này trong lòng Giang Khương càng lúc càng nguy ngờ. Lý Nguyên Bân này rốt cuộc có quan hệ gì với phong động Long Sơn? Sao lại vội vã muốn đi sâu vào phong động như vậy? Hơn nữa lão còn có thể trêu chọc ma thú công kích đội ngũ. Nếu chỉ là trêu chọc thì còn đỡ, còn nếu có thể chỉ huy những ma thú kia thì quá đáng sợ.
Dĩ nhiên Giang Khương đoán có lẽ không thể nào như vậy. Nếu Lý Nguyên Bân có thể chỉ huy được những ma thú này thì đã hoàn toàn không cần để ý đến sự tồn tại của nhóm mình, hoàn toàn có thể chi phối cả đội ngũ.
Có vài thứ không thể nghĩ ra được, rốt cuộc Lý Nguyên Bân muốn làm gì? Chỉ có một chút suy đoán về chút khí tức cổ quái gần giống với đám Cửu Vĩ khi gặp Lý Nguyên Bân lúc ban đầu kia. Ngẫm lại, Lý Nguyên Bân ở thế giới phong động Long Sơn lâu như vậy, hơn nữa còn có khí tức đó, chỉ e là rất có khả năng có mối liên hệ nhất định với hậu duệ của thú thần kia năm đó.
Nếu nói vậy thì có thể thông suốt hơn một chút.
Có điều, cho đến giờ cũng coi như chưa thật sự có vấn đề gì, cũng chỉ có thể đi về phía trước. Cho dù Lý Nguyên Bân thật sự có cấu kết gì với loại thần duệ gì đó trong thế giới phong động Long Sơn này, Giang Khương cũng không cần lo lắng lắm. Chỉ cần Cửu Vĩ đang tin một chút chẳng lẽ còn phải sợ đám Thần duệ gì đó sao?
Theo lệnh Giang Khương, đội ngũ nhanh chóng đi về phía trước một lát rồi lại bắt đầu chậm lại.
Tốc độ đi chậm lại, vui mừng nhất là các y sư nội viện. Trong hai tiếng hành quân gấp rút ban nãy, bọn họ căn bản không rảnh đi tìm linh dược ở dọc đường, nhưng vì tình thế lúc đó không tốt cho lắm, đội ngũ phải gia tốc tiến về phía trước, cố gắng tránh tập kích của vài ma thú cũng là chuyện đương nhiên, cho nên họ không thể phản đối.
Giờ, tốc độ đã chậm lại thì dĩ nhiên họ vui mừng nhất rồi.
Người duy nhất không vui có lẽ là Lý Nguyên Bân. Rõ ràng Lý Nguyên Bân cũng không có ý định nói chuyện với Giang Khương nữa, chỉ im lặng cùng đội ngũ đi về phía trước.
Giang Khương nhìn gương mặt lãnh đạm của Lý Nguyên Bân phía trước thì đề cao cảnh giác, bắt đầu cố gắng dồn mọi sự chú ý lên Lý Nguyên Bân. Hắn biết Lý Nguyên Bân sẽ không chịu dừng lại như vậy cho nên đang đợi hành động tiếp theo của Lý Nguyên Bân.
Không thể không nói, tài nguyên linh dược trong thế giới phong động Long Sơn vô cùng phong phú. Trong nửa tiếng đội ngũ chậm rãi đi về phía trước, năm vị y sư nội viện đã một lần nữa vang lên tiếng reo mừng, họ đã phát hiện ra cây Hồng Vân quả trên một vách đá.
Hồng Vân Quả là một trong những linh dược thượng phẩm Giang Khương quen thuộc nhất, thuận theo hướng các y sư nội viện chỉ, với nhãn lực của Giang Khương dĩ nhiên có thể nhận ra đó đúng là cây Hồng Vân Quả. Hơn nữa quả trên cây thực sự không ít.
Mặc dù ở trên vách đá nhưng với những y sư nội viện thực lực ít nhất cũng Địa giai đỉnh phong mà nói chẳng phải chuyện khó khăn gì. Lập tức có một vị y sư phóng lên, thuận theo dây leo trèo lên vách đá.
Lúc này, đội ngũ đã dừng lại, cũng đang đợi vị y sư này hái linh dược xuống. Lúc này Giang Khương cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng sau khi ngẩng đầu lên nhìn một chút, chân mày hắn hơi nhíu lại, nói:
- Lý y sư chú ý, dưới cây chình như có một con rắn, đừng để bị thương!
- A?
Vị y sư đang nhanh chóng đến gần cây kia nghe Giang Khương nói vậy thì vẻ mặt khẽ ngưng lại, sau đó liền dừng bước, đưa tay rút con dao trong balo trên lưng ra. Đối phó với một con rắn ông cũng không lo lắng lắm.
Mọi người bên dưới cũng vậy, nhìn tình hình bên trên con rắn kia chắc cũng không lớn lắm, chỉ cần chú ý một chút là được, rồi đề phòng đừng để nó cắn thì chẳng có gì đáng ngại lắm.
Điều mọi người hơi nghi ngờ là trong ánh sáng tối mờ thế này, mấy vị y sư nội viện cũng dùng đèn chiếu rọi khắp nơi mới phát hiện ra cây Hồng Vân Quả trên vách núi. Hơn nữa mọi người ban nãy cùng nhìn chằm chằm gốc cây đó sao không ai thấy con rắn, còn Ủy viên thường vụ Giang thì lại nhìn thấy?
Có điều rất nhanh, mọi người liền rối rít kêu lên một tiếng sợ hãi. Quả nhiên sau khi Lý y sư đến gần, dùng dao chặt lên giây leo phía trước cách đó không xa, dưới cây Hồng Vân Quả đột nhiền lòi ra một con rắn to bằng quả trừng gà, lè lưỡi “sì sì” về phía Lý y sư, bộ dạng muốn cắn người.
Rắn như vậy chủ yếu là rắn độc. tuy rắn trong thế giới phong động Long Sơn so với rắn bên ngoài động tác mạnh hơn không ít, nhưng do Lý y sư sớm đã phòng bị nên dĩ nhiên cũng không có uy hiếp gì quá lớn. Sau khi nó bị Lý y sư chém mấy dao liền không cam lòng chạy trốn.
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chỉ có Eve đang nhàn rỗi nìn ngó xung quanh đột nhiên khẽ biến
sắc.