Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Giang Khương ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, lúc này đang văng nước miếng thảo luận một cái vấn đề nghiêm trọng với hai vị Đại vu sư các hạ.   

             - Di cư? Linh dương đầu bò di cư?   

             Đại vu sư Poragu trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Giang Khương, lặp lại lần nữa.   

             - Đúng vậy... Di cư, linh dương đầu bò di cư...   

             Giang Khương liên tục gật đầu, nói:   

             - Con trai tôi muốn xem linh dương đầu bò di cư...   

             Thấy Giang Khương xác nhận, Poragu nháy mắt một cái, sắc mặt cổ quái nói:   

             - Sứ giả đại nhân tôn kính... Năm nay linh dương đầu bò di cư chắc khoảng tầm vào thượng tuần tháng tám... Giờ không thể xuất hiện di cư theo mùa như vậy được...   

             - Đúng vậy ... Sứ giả đại nhân tôn kính... Ngài phải giải thích với Tiểu Bảo... Giờ ở đó nước mưa dồi dào, thức ăn đầy đủ, linh dương đầu bò không thể nào di cư...   

             Đại vu sư Draco ở bên lúc này cũng liên tục lắc đầu nói.   

             - Giải thích? Ông bảo tôi giải thích với con trai tôi?   

             Giang Khương trợn tròn mắt, chỉ thiếu điều đỏ mặt gân cổ lên với hai vị Đại vu sư, nói:   

             - Tôi phải giải thích với con trai tôi như thế nào đây? Hoặc là các ông đi, hoặc là các ông làm một cuộc linh dương đầu bò di cư cho tôi!   

             Nhìn hai vị Đại vu sư mặt đầy vô tội nhưng trong lòng vô cùng run sợ trước cơn giận dữ lôi đình của sứ giả đại nhân, Giang Khương thở dài, chỉ đành nhẹ giọng giải thích:   

             - Các ông nên biết, trẻ con là loài sinh vật còn khó dây dưa hơn cả linh dương đầu bò di cư... Các ông là người bản địa, cả Châu Phi đều do các ông quản, các ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi.   

             Nói tới đây, sứ giả đại nhân uy nghiêm này ra lệnh như đinh chém sắt:   

             - Bất kể các ông làm như thế nào, cũng phải làm ra cái cảnh linh dương đầu bò chạy lung tung trên thảo nguyên cho tôi... Ai thèm lo rốt cuộc bọn chúng có di cư hay không chứ.   

             Nhìn sứ giả đại nhân tức giận bỏ lại mệnh lệnh này rồi khí thế bừng bừng bỏ ra khỏi phòng, hai vị Đại vu sư đáng thương ngồi đó, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi… mặt như đưa đám, trố mắt nhìn nhau.   

             Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương mặt mũi không vui trở về phòng vội vàng cho rót một ly trà, cười khổ nói:   

             - Thế nào? Ngày mai thật sự đi Châu Phi xem di cư à?   

             - Đúng vậy... Ngày mai đi Phi Châu...   

             Giang Khương nâng ly trà lên, ngửa đầu uống “ừng ực” một hơi, chậm rãi thở ra một hơi nói:   

             - Anh đã nói với hai Đại vu sư, bất kể như thế nào cũng phải làm ra một cuộc di cư cho anh!   

             Tuyên Tử Nguyệt nhìn bộ dạng bực bội của Giang Khương thì nguyệt không nhịn được cười, đưa tay cầm bình trà rót thêm cho Giang Khương một ly trà, nói: "   

             - Giờ này anh bảo họ làm sao làm được vụ di cư chứ? Thôi thôi... Chúng ta cứ từ từ đi, Tiểu Bảo cũng chỉ nổi hứng vậy thôi, đợi hai ngày nữa là nó quên mất ấy mà...   

             - Không được... Còn phải đợi hai ngày nữa, đợi hai ngày nữa chắc anh bị nó làm cho phát điên rồi...   

             Giang Khương thở dài, nói:   

             - Anh không muốn để lại cho nó ấn tượng anh là kẻ nói dối... Cứ vậy đi, ngày mai chúng ta cứ đi rồi tính... Tạm thời dùng sư tử, hổ gì đó ứng nó, nói không chừng nhìn thấy sư tử với hổ, nó cũng không so đo chuyện này nữa.   

             - Được rồi được rồi... Vậy thì đi... Có điều, em nói anh biết... Châu Phi chỉ có sư tử, chưa từng nghe nói có hổ đâu nhé...   

             Tuyên Tử Nguyệt hoạt bát nhún vai một cái nói.   

             - A? Phải không?   

             Giang Khương ngẩn ra một chút. Mới nhớ ra, năm đó lúc mình ở Châu Phi đúng là chưa từng nghe nói có hổ.   

             - Vậy làm sao đây? Anh đã đồng ý đưa nó qua đó xem sư tử, xem hổ rồi cả linh dương đầu bò di cư nữa...   

             Giang Khương nháy mắt một cái. Đột nhiên đưa tay bụm mặt, thống khổ thở ra một hơi nói:   

             - Xong rồi xong rồi... Lỡ như nó đòi xem...   

             - Vậy thì bảo Ban liên lạc bên ngoài tìm một đoàn xiếc hoặc một vườn thú, dù sao cũng phải kiếm cho ra hai con hổ nhét lên thảo  

             nguyên.   

             - Được rồi... Tùy anh...   

             Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất giờ lại nhức đầu như vậy thì cảm thấy hả hê. Cũng chỉ có Tiểu Bảo mới áp chế được hắn.   

             - Đi thôi... Đi xem linh dương đầu bò di cư thôi...   

             Trong tiếng hoan hô của Tiểu Bảo, chiếc trực thăng chậm rãi rời khỏi bãi đáp máy bay trên nóc khách sạn Four Seasons, chỉ để lại một người da đen đứng trong đại sảnh khách sạn Four Seasons. Sau khi gã nghe điện thoại thì điên cuồng lao ra khỏi đại sảnh khách sạn, ngẩng đầu nhìn hai chiếc trực thăng chậm rãi rời đi, mắt lập tức trợn tròn.   

             Một lúc sau gã mới nhanh chóng bấm một dãy số khác.   

             - Cái gì? Bọn họ trực tiếp ngồi trực thăng từ khách sạn đến sân bay sao?   

             Johnny nhận nghe điện thoại, sau khi nghe thấy vậy, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói:   

             - Phái người theo sau điều tra... Xem xem rốt cuộc họ ngồi hãng hàng không nào, đi đâu... Lập tức báo lại!   

             - Vâng... Johnny tiên sinh, an tâm giao cho chúng tôi, nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!   

             Sau khi cúp máy, Johnny bắt đầu đi lòng vòng trong phòng, vừa đi vừa đưa tay nắm tóc, lầm bầm:   

             - Đáng chết, đừng nói với mình, hôm qua mới đến Paris, hôm nay đã về Trung Quốc nhé!   

             Cái nơi Trung Quốc chết tiệt kia mình không thể làm được gì... Nếu thật sự quay về coi như mày may mắn... Nhưng mày chỉ có thể chạy thoát được lần này, không trốn thoát lần sau đâu.   

             Nếu mày không chết, không lấy được thứ trong tay mày, sao tao có thể yên tâm được.   

             Johnny ở trong phòng đứng ngồi không yên, lòng tràn đầy lo lắng đi vòng quanh, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động. Có điều sau khi bực bội một lúc, tia căm tức trong mắt càng lúc càng đậm, cuối cùng không kìm được, đi sang căn phòng bên cạnh.   

             Y mở cửa phòng, lúc này Lisa yêu kiều đang để lộ đôi chân ngọc thon dài và phần ngực, thoải mái nằm sấp trên giường. Sau khi cô ta nghe tiếng chân thì hơi quay đầu lại, để lộ gương mặt kiều mị, nói:   

             - Ồ... Honey... Hôm nay sao anh sang sớm vậy...   

             - Đứng dậy, con điếm này...   

             Johnny sãi bước đi tới, mắt đỏ kè cởi đồ ngủ của mình, sau đó kéo mái tóc đỏ rực của Lisa về phía giữa hai chân mình, sau đó đưa cái thứ vừa ngóc dậy kia thọc thẳng vào trong cái miệng đỏ rực của cô ta.   

             Trong tiếng rên hư hử, y ra sức đẩy mạnh, vừa hoạt động, ngọn lửa giận trong mắt cũng dần biến thành hưng phấn.   

             - Đáng chết... Ngoan ngoãn giai tất cả mọi thứ ra cho tao... Nếu không, mày đừng mong chạy thoát... Haha, có điều mạng của mày, cũng phải để lại cho tao...  

             
 

Advertisement
';
Advertisement