Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Honey... Anh thấy cái túi này thế nào?   

             Lisa khoác một cái túi lên vai trái, đứng trước gương, đưa tay tạo dáng đánh giá một lúc, sau đó liền xoay người nhìn người đàn ông tóc vàng sau lưng, tạo dáng đứng mê người, cười ngọt nói.   

             Người đàn ông tóc vàng cũng mỉm cười nhìn nhìn, sau đó nói:   

             - Ừ... Cũng không tệ lắm... Nhưng honey, anh đề nghị chúng ta có thể chọn thêm, sau đó em lại thử thêm vài cái...   

             Nghe người đàn ông tóc vàng nói vậy, mắt Lisa sáng lên, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, nhảy đến hôn mạnh lên mặt người đàn ông tóc vàng một cái:   

             - Honey, yêu anh chết đi được..   

             - Đi đi đi đi...   

             Dứt lời, người đàn ông gật đầu nói với nhân viên bán hàng bên cạnh:   

             - Lấy thêm mấy cái túi đến đây để Lisa xinh đẹp nhất của tôi chọn!   

             - Vâng, thưa ngài...   

             Hiếm khi gặp một đại gia hào phóng như vậy, dĩ nhiên nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu.   

             - Được rồi... Lisa, em cứ ở đây từ từ chọn, anh ra ngoài gọi điện đã... Anh sẽ quay lại ngay, em chọn túi đi, chắc chắn anh sẽ ngắm lại, xem nó có xứng với Lisa xinh đẹp nhất của anh không...   

             Cặp mắt của người đàn ông tóc vàng dịu dàng và tà mị, nụ cười và giọng nói đầy từ tính khiến Lisa mê mẩn.   

             - Được... Honey, em ở đây chờ anh.   

             Người đàn ông tóc vàng thấy Lisa dồn toàn bộ sự chú ý vào mấy cái túi nhân viên bán hàng đưa đến thì liền không nhanh không chậm bước ra ngoài.   

             Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, người đàn ông tóc vàng nhanh chóng lấy một chiếc kính đen đeo lên mặt, sau đó khẽ rụt cổ một cái, khi chất toàn thân lập tức thay đổi rất nhiều. Sau đó y chậm rãi bước nhanh sang cửa hàng có bóng dáng khiến y chú ý vừa bước vào ban nãy.   

             Cửa hàng này là một cửa hàng quần áo tương đối nổi tiếng, người bên trong rất nhiều, đang chen nhau mua đồ.   

             Bên trong đầy những người phương Đông da vàng tóc đen đi du lịch theo đoàn đang mua đồ khiến y hơi khó tìm được mục tiêu. Người đàn ông tóc vàng không kìm được thấp giọng mắng một tiếng:   

             - Cái đám Trung Quốc chết tiệt này, chẳng lẽ ở nước các người không có quần áo để mua à?   

             Mặc dù chân mày người đàn ông tóc vàng hơi nhíu lại nhưng vẫn khiêm tốn đi giữa đám đông, cẩn thận nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng khá quen thuộc kia.   

             Y tin, đối phương không thể rời đi nhanh như vậy... Đối phương cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh có một người phụ nữ, hơn nữa còn có một đứa trẻ. Chỉ cần phụ nữ phương Đông bước vào đây thì không thể nào rời đi trong nửa tiếng đồng hồ.   

             Đúng như những gì y nghĩ, hai phút sau, trước một giá đồ, y đã thấy bóng dáng người phụ nữ kia, còn trên ghế sa lon bên cạnh, bóng lưng quen thuộc kia lúc này đang ngồi trêu chọc đứa trẻ ban nãy.   

             Y im lặng tiến đến gần bóng dáng kia, cách khoảng hai ba mét, trông có vẻ đang ngắm quần áo nhưng lỗ tai thì vô tình run lên.   

             - Tiểu Bảo ngoan... Đừng làm phiền dì Hiểu Hiểu, đợi lát nữa ba đưa con đi mua đồ chơi... Mua những món thật đẹp nhé...   

             Nghe giọng nói từ cách đó không xa truyền đến, cơ thể người đàn ông tóc vàng hơi run lên.   

             - Là hắn... Hắn vẫn chưa chết!   

             Trong mắt người đàn ông tóc vàng lóe lên tia tàn khốc, nhưng không hề có hành động gì. Y chỉ đứng đó, giống như đang lơ đãng đánh giá những bộ y phục xung quanh.   

             - Chị Tử Nguyệt... Chị cảm thấy bộ này như thế nào?   

             - Ừm... cũng được...   

             - Em mặc đẹp lắm!   

             - Giang Khương... Anh thấy sao?   

             - Rất đẹp...   

             - A... được. Nhưng bộ này cũng rất đẹp... Toàn chị Eve lựa giúp em đấy... Em cũng rất thích...   

             - Mua, mua, mua!   

             - A... Tốt quá rồi... Chị Tử Nguyệt, bộ chị đang mặc cũng được, rất hợp với chị... Mua đi...   

             - Ừm... Chị cũng thấy hình như cũng được...   

             - Mua, mua hết... Gói lại hết đi... Xem thử còn thích gì nữa... Eve, em có thích gì không?   

             Nghe mấy nam nữ kia trò chuyện với nhau, tia cổ quái trong mắt người đàn ông tóc vàng càng đậm hơn, sau đó như vô tình quay người lại, sau khi nhìn xung quanh hai cái liền chậm rãi đi ra ngoài.   

             Hai cô gái Trung Quốc, một cô gái phương Tây, y phục và trang điểm đều tương đối bất phàm... Chuẩn bị mua những bộ quần áo ít nhất cũng hơn 30.000 Euro, hơn nữa còn chuẩn bị mua nhiều hơn nữa... Những cô gái xinh đẹp kinh người này hình như đều có quan hệ tương đối thân mật với hắn. Hơn nữa bên cạnh hắn còn mang theo một vệ sĩ hoặc thư ký.   

             Người đàn ông tóc vàng đi ra ngoài cửa, mắt híp lại, lẩm bẩm:   

             - Tên này chẳng những thật sự không chết mà còn có tiền như vậy... Hắn kiếm đâu ra nhiều tiền thế? Tất cả tiền đều ở chỗ mình mới đúng... Sao hắn có thể có nhiều tiền như vậy?   

             - Chẳng lẽ... đồ thật bị hắn lấy rồi? Tất cả mọi người đều chết, cho nên một mình hắn phát tài? Đáng chế!   

             Trong mắt tên đàn ông tóc vàng lóe lên tia lạnh lẽo, đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm mình, sau đó cười khẽ một tiếng:   

             - Cục cưng à, mặc dù tao rất không muốn gặp lại mày, nhưng giờ gặp lại mày, tao thật sự rất vui.   

             Sau khi đi dạo ở Avenue des Champs-Élysées dạo suốt một buổi chiều, cuối cùng các người đẹp cũng hài lòng quay về khách sạn. Sau lưng các cô, hai vệ sĩ Địa giai ngoại viện lúc này trong tay mỗi người xách bảy tám cái tuối đang đi theo sau.   

             Nhìn vẻ vui vẻ của các cô, trong lòng Giang Khương vừa vui lại vừa xót... Loài sinh vật phụ nữ này, đúng là thích shopping, cứ đụng đến nó là không biết tiết chế... Một buổi chiều mình đã xài mất cả triệu, đây là Tuyên Tử Nguyệt còn rất tiết kiệm giúp mình rồi đấy.   

             Ngẫm lại mình chỉ còn hơn năm triệu rưỡi, trong lòng thầm thở dài. Cũng may chuyện shopping đã tạm thời chấm dứt, sau này cho dù có mua đồ nữa chắc chỉ mua vài thứ linh tinh lặt vặt, không giống như hôm nay, một buổi chiều xài mất cả triệu bạc.   

             Cũng may là ngoại trừ mua sắm cá nhân ra, những chi phí khác đều có Thiên Y viện thanh toán, nếu không chuyến hành trình thế này, e là năm triệu của mình không chống đỡ được mấy ngày.   

             Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng Giang Khương hơi bình tĩnh lại, chẳng qua trong lòng chỉ thầm buồn bã một chút. Ngày hôm qua mới mua một căn biệt thự, xài gần ba chục triệu. Quỹ cứu trợ ngay lập tức bị móc sạch tài khoản, nếu không mau chóng kiếm chút tiền bổ sung vào, e là mỗi ngày Mã Tiểu Duệ đều sẽ gọi điện đến làm phiền mình.   

             - Phù... Làm sao đây, làm sao đây?   

             Giang Khương tính toán, nếu còn không được thì chỉ có thể rút ở Thiên Y viện thôi. Mình là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, lương hằng năm cũng tương đối cao. Ứng trước rồi từ từ trả. Hơn nữa điểm của mình cũng còn khá nhiều, đem ít điểm đổi thành tiền chắc cũng ứng phó được một thời gian.   

             Có điều, làm như vậy hình như cũng hơi mất mặt... haizz...   

             Giang Khương đáng thương đang tính toán, nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra vẻ buồn bã, chỉ cười híp mắt ôm Tiểu Bảo, trêu chọc nói:   

             - Haizz... Được được được, con muốn xem sư tử, ngựa vằn... Đều được...   

             - Cái gì? Con muốn xem động vật di cư? Sao con biết cái thứ này chứ?   

             - Xem tivi? Trong tạp chí thế giới động vật? Rất đẹp? Mấy chục ngàn con linh dương đầu bò chạy lung tung khắp nơi? Còn có cả cá sấu?   

             Nghe Tiểu Bảo nói vậy, Giang Khương không kìm được choáng váng. Sau đó nháy con mắt, nói:   

             - Cái đó, Tiểu Bảo à... Động vật di cư giờ chưa tới lúc, giờ mới tháng ba, động vật di cư đó phải đợi đến tháng 7 tháng 8...   

             - Không chịu, không chịu... Giờ con muốn xem, giờ con muốn xem... Ba nói dối, nói dối... Còn nói muốn xem cái gì cũng được...   

             Nghe Giang Khương nói vậy Tiểu Bảo liền không chịu, liên tục lắc đầu, bực bội hét lên:   

             - Ba nói dối, nói dối...   

             - Hey Hey... Ôi Chúa ơi, lúc này ở đâu có động vật di cư chứ? Cái này cho dù có tiền cũng không làm được... Chẳng lẽ bảo người ta đi đuổi một đám linh dương đầu bò chạy lung tung sao?   

             Giang Khương đau khổ đưa tay ôm mặt, vội vàng khuyên nhủ:   

             - Tiểu Bảo ngoan... Vậy, chúng ta không xem động vật di cư. Ba đưa con đi coi cá mập có được không?   

             - Không thèm, không thèm... Con chỉ muốn xem động vật di cư... Con chỉ muốn xem động vật di cư... Dì Tử Nguyệt, dì Hiểu Hiểu... Ba con là kẻ nói dối...   

             Tiểu Bảo đã bị tạp chí thế giới động vật tẩy não, lúc này không chịu nghe theo, bắt đầu kêu cứu binh.   

             Nhìn hai cô gái đang trợn mắt khinh bỉ mình, Giang Khương đau khổ đầu liên tục nói:   

             - Được, được được... Ngày mai chúng ta đi xem động vật di cư, ngày mai đi xem...   

             - Johnny tiên sinh... Chúng tôi đã điều tra, người Trung Quốc tên Giang Khương kia tổng cộng đã mua 13 món đồ từ 3 cửa hàng, bao gồm quần áo, túi xách, và cả giày... Tổng cộng tốn khoảng 120 ngàn Euro... Hơn nữa hắn còn có ba vệ sĩ và một tùy tùng, trong  

             đội ngũ có hai lão già da đen hơi kỳ quái... Ở trong khách sạn Four Seasons, bọn họ tổng cộng ở 3 phòng Deluxe, 3 phòng Junior.   

             Một người da đen khiêm nhường đứng trước mặt người đàn ông tóc vàng, cẩn thận báo cáo:   

             - Đây là những tình báo hiện tại chúng ta có được.   

             - 120 ngàn Euro, ba vệ sĩ và một tùy tùng, phòng Deluxe khách sạn Four Seasons...   

             Tên đàn ông tóc vàng giờ đã có thể được gọi là “Johnny” mỉm cười lẩm bẩm, sau đó hài lòng gật đầu một cái, nói:   

             - Tốt lắm, đi xuống đi... Đi tra rõ hành trình của bọn họ... Tôi muốn biết rõ rất cả! Nhưng nhất định phải chú ý, mục tiêu là một cao thủ có kinh nghiệm, không được để cho hắn phát giác!   

             - Johnny tiên sinh, xin ngài yên tâm... Chúng tôi sẽ không tiếp xúc đối phương ở khoảng cách gần, sẽ dùng những cách khác để điều tra, không để đối phương phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi...   

             Lúc nói những lời này, trong mắt người da đen lóe lên tia tự tin.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement