Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương biết quả nhiên bà không bỏ qua cho hắn.   

             Nhưng lúc này, Giang Khương cũng không có tâm tư từ chối, nhìn hai người cười nói:   

             - Viện trưởng, Trưởng ban, không cần phải gấp như vậy chứ? Tôi gia nhập Hội Đồng Viện chưa được bao lâu mà, đừng nói chi là mới tấn thăng Ủy viên thường vụ được mấy ngày, nào có kinh nghiệm đảm nhiệm mấy trọng trách nặng nề chứ.   

             Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút rồi nói tiếp:   

             - Nếu không, hoãn lại một thời gian nữa được không?   

             - Chậc chậc, Mộc Dương, ông đừng nhìn tôi. Tôi cũng biết tên tiểu tử này rất xảo quyệt. Người khác chỉ mong quản chuyện, cậu ta muốn chút cũng không muốn. Hơn nữa còn nghĩ hết biện pháp kéo dài thời gian để có thể chạy trốn.   

             Nghe Giang Khương nói, Từ Khải Liễu liền nói với Lưu Mộc Dương bên cạnh.   

             Lúc này Lưu Mộc Dương nhìn Giang Khương, mặt tràn đầy cảm thán, gật đầu nói:   

             - Vẫn là Viện trưởng nói chính xác.   

             - Giang Khương, cậu nói vậy là không đúng. Cái gì là không đảm nhiệm nổi trách nhiệm nặng nề?   

             Gương mặt Lưu Mộc Dương tràn đầy giễu cợt, nhìn Giang Khương nói:   

             - Ngay cả chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ mà cậu còn có thể làm, hơn nữa còn làm rất khá, ngay cả công việc của một Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện mà cậu làm không được, thế cậu nói dối như vậy không cảm thấy đỏ mặt à?   

             - Đỏ mặt, đỏ mặt, dĩ nhiên là đỏ mặt rồi.   

             Bị Lưu Mộc Dương nói như vậy, Giang Khương liền cười khan.   

             - Được rồi, vậy chúng ta vào đề chính đi.   

             Thấy Giang Khương không còn giả bộ nữa, Từ Khải Liễu nói:   

             - Trước mắt công việc của lão Ninh và Chu Thế Dương đều do tôi, Mộc Dương và lão Liêu chia nhau gánh. Tôi thì không sao, dù sao gánh cũng không nhiều, bởi vì chủ yếu là nằm trên người Mộc Dương và lão Liêu.   

             - Mặc dù trong viện đều ổn định, Mộc Dương và lão Liêu phân công quản lý đều xử lý rất tốt, tương đối thỏa đáng, nhưng dù sao chuyện cũng hơi nhiều một chút. Cho nên, Giang Khương cậu hãy gánh bớt một ít đi.   

             Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:   

             - Mặc dù cậu còn trẻ, hơn nữa thời gian đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ không dài, nhưng thời gian cậu làm Ủy viên, rất nhiều công việc vẫn làm rất tốt. Chẳng qua cậu không để ý mà thôi.   

             - Chuyện lần trước, cậu xử lý không tồi. Dựa theo lời lão Liêu nói chính là có năng lực, có quyết đoán, lãnh đạo lại chu toàn.   

             Nhắc đến đây, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Lưu Mộc Dương, nói:   

             - Mộc Dương, lão Liêu rất hiếm khen người khác. Nhiều năm như vậy, tôi chỉ nghe ông ấy khen có một mình Giang Khương.   

             - Đúng, lão Liêu tương đối coi trọng Giang Khương. Dĩ nhiên, tôi cũng tán đồng cách nhìn nhận của ông ấy.   

             Lưu Mộc Dương cười nói.   

             - Được, nếu chúng ta đã đồng ý năng lực của cậu, Giang Khương, việc cậu nên quản vẫn phải quản.   

             Từ Khải Liễu suy nghĩ một chút liền nhìn Lưu Mộc Dương, nói:   

             - Mộc Dương, tôi cảm thấy như vầy, ông hãy đem ban Giáo dục và Đào tạo đang quản lý giao cho Giang Khương. Ban Hậu cần và ban Ngoại giao do lão Liêu đang quản lý giao cho Giang Khương luôn. Cứ như vậy, ông và lão Liêu sẽ dễ thở hơn nhiều, ông cảm thấy như thế nào?   

             Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu, trầm ngâm một chút rồi cười nói:   

             - Không tệ. Những công việc này lúc trước đều do lão Ninh và Chu Thế Dương quản lý. Bây giờ chia cho Giang Khương, hơn nữa Giang Khương cũng có năng lực gánh vác thứ này. Mặc dù hơi nặng, nhưng người trẻ tuổi vẫn phải nên rèn luyện nhiều một chút.   

             - A, Trưởng ban, lời này không thể nói như vậy. Tôi không có kinh nghiệm gì cả, ngài đem mấy công việc này đè lên đầu tôi, tôi không thể quản nhiều như vậy được.   

             Nghe hai người nói chuyện, Giang Khương quýnh lên, nói:   

             - Hơn nữa, tuổi tác của tôi quá nhỏ, chủ quản công việc dạy học và học viện thật sự không tốt lắm. Những lão đồng chí nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không nể mặt. Cộng thêm học viện chính là căn cơ của viện ta, tôi cảm thấy năng lực của mình thật sự chưa đủ.   

             Nói đến đây, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cau mày, Giang Khương vội vàng cười nói:   

             - Nếu không thì để tôi quản Ban Hậu cần và ban Ngoại giao đi. Việc dạy học và học viện vẫn để cho Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu quản?   

             Từ Khải Liễu mặt đầy giễu cợt nhìn Giang Khương, nói:   

             - Tiểu tử cậu đúng là biết giả bộ. Cậu sợ không thể phục chúng?   

             - Ban đầu tôi nghe nói, khi cậu làm Chủ nhiệm Ủy ban điều tra sự kiện Long Sơn, một số y sư nhị phẩm cũng bị cậu trấn ép xuống. Khi cậu làm Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, một mình cậu quản hết toàn viện, không ai dám không phục. Đây có được xem là không phục chúng không?   

             - Tiểu tử cậu bây giờ bao nhiêu tuổi? Hai mươi tám đúng không? Một tuần thông qua ba kỳ lên lên cấp y sư nhất phẩm, cậu còn không quản được học viện sao? Tôi đoán, nếu bây giờ yêu cầu người của học viện đến bỏ phiếu, đánh giá chín phần cậu chạy không thoát rồi.   

             Nhìn vẻ mặt trào phúng của Từ Khải Liễu, Giang Khương rốt cuộc không chống đỡ nổi, vội vàng ngắt lời:   

             - Được rồi, Viện trưởng đừng bóc trần con nữa. Con làm là được rồi chứ?   

             Nói đến đây, nhìn thần sắc Từ Khải Liễu rốt cuộc đã tốt hơn, trong lòng Giang Khương cảm thấy rầu rĩ, nhưng rồi không cam lòng, nói:   

             - Viện trưởng, bây giờ Trưởng ban Liêu không có ở đây, chúng ta điều chỉnh công việc như vậy thì không tốt lắm. Nếu không, chúng ta chờ xem ý kiến của Trưởng ban Liêu như thế nào?   

             - Không sao, tôi và lão Liêu cũng đã nói chuyện qua. Ngoại trừ ban Hậu cần và Ngoại giao ra, ông ấy còn định đem ban Nghiên cứu giao cho cậu luôn. Nhưng tôi cảm thấy như vậy thì nặng quá, cho nên mới lấy lại ban Nghiên cứu.   

             Từ Khải Liễu nheo mắt nhìn Giang Khương, nói:   

             - Nếu không, cậu nhận luôn cả ban Nghiên cứu nữa nhé?   

             Lưu Mộc Dương nhìn thấy vậy liền mỉm cười, gật đầu liên tục nói:   

             - Đúng vậy, ngành này mỡ nhiều lắm. Bọn họ xài tiền như nước, các loại dược vật cao cấp cần lúc nào có lúc đó. Ban Giám sát của tôi trên cơ bản cũng không quản được họ. Nếu không, cậu nhận luôn ban Nghiên cứu?   

             - A, không nên, không nên. Bây giờ tôi đã có ban Hậu cần và ban Ngoại giao rồi, mỡ cũng không ít. Ai mà không biết ban Hậu cần nhiều tiền. Hậu cần quản cung ứng thuốc. Ban Ngoại giao đánh giá thu được bên ngoài cũng rất nhiều. Tôi quản hai cái là đủ kiếm bát chậu tràn đầy rồi.   

             Giang Khương không ngừng bận rộn, lắc đầu liên tục, sợ bị hai người chụp đầu vào lồng.   

             Thấy Giang Khương không dám khước từ chuyện quản lý ban Giáo dục và Đào tạo nữa, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng cảm thấy yên tâm. Hai người đều biết gốc biết rễ Giang Khương, không ai buộc được hắn. Hắn là loại người chạy được thì sẽ chạy. Không ấp thúng vào đầu hắn là không được.   

             - Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Liêu, ngày mai chúng ta sẽ mở một hội nghị mở rộng, thông báo một chút, sau đó Giang Khương cậu chính thức tiếp quản.   

             Từ Khải Liễu nói:   

             - Được rồi, tôi biết cậu không thích ở chỗ của tôi quá lâu. Có chuyện thì cậu về trước đi, ngày mai cậu chính thức tiếp nhận công việc được phân công.   

             - Vâng, vâng.   

             Giang Khương bất đắc dĩ gật đầu, sau đó do dự một chút rồi nhìn Từ Khải Liễu, cười nói:   

             - Viện trưởng, tôi còn một chuyện nữa.   

             - Còn có việc gì, nói đi? Vừa lúc có Mộc Dương ở đây.   

             Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, cảm thấy có chút là lạ.   

             - Việc này…   

             Giang Khương đưa tay sờ mũi, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh, cười nói:   

             - Là chuyện Eve. Chẳng lẽ cứ để cô ấy ở mãi trong viện chúng ta sao?   

             - Cô ấy ở trong viện chúng ta cũng khá nhiều ngày rồi, hơn nữa cũng đã dạo chơi gần hết thắng cảnh ở Kim Lăng. Con nghĩ cũng đã đến lúc để cô ấy rời khỏi. Nếu không, trong Thiên Y Viện chúng ta có một Huyết tộc cũng không phải chuyện hay.   

             Nghe Giang Khương nói, Từ Khải Liễu ngẩn người nhìn Giang Khương, sắc mặt có chút cổ quái nhìn Lưu Mộc Dương, rồi lại quay về nhìn Giang Khương, rốt cuộc không nhịn được cười lên:   

             - Tôi nghĩ chuyện này cậu muốn thế nào thì cứ như thế đấy. Tôi và lão Dương, lão Liêu không có ý kiến. Chẳng lẽ trong viện có người nói lời ong tiếng ve sao?   

             - Cái này…   

             Nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều mỉm cười cổ quái nhìn mình, Giang Khương nhịn không được sắc mặt đỏ lên:   

             - Viện trưởng, không có ai nói gì cả, chỉ là con cảm thấy trong nội viện chúng ta lại có Huyết tộc ở, quả thật không hay. Dù sao  

             chúng ta và Huyết tộc là địch thủ trăm năm. Tổng cũng không thể để cô ấy ở mãi ở đây được. Con cảm thấy vẫn nên để cô ấy trở về.   

             - Ừm, vậy thì cậu để cô ấy trở về đi.   

             Từ Khải Liễu cố nén cười, nghiêm túc gật đầu.   

             Lưu Mộc Dương cũng gật đầu, tham gia náo nhiệt:   

             - Đúng vậy, nếu cậu muốn cô ấy trở về, cậu cứ bảo, chẳng lẽ còn ai dám ngăn sao?   

             - Cậu là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, một câu nói của cậu, đừng nói là Thiên Y Viện chúng ta, cho dù toàn bộ Hoa Hạ cũng không ai phản đối cậu.   

             - Vâng.   

             Giang Khương đưa tay sờ mũi, thấy hai trưởng bối cứ thích làm khó hắn, liền cắn răng nói:   

             - Viện trưởng, con không tiện nói. Ý của con là, người có thể ra mặt nói chuyện với Hầu tước Eve hay không. Dù sao cô ấy cũng là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, người ra mặt thì thích hợp hơn.   

             - Ý cậu bảo tôi lên tiếng đuổi cô ấy đi?   

             Từ Khải Liễu cười khẽ:   

             - Người ta dù gì cũng là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, còn tôi là Viện trưởng Thiên Y Viện, cứ như vậy mà đuổi người ta đi?   

             Dứt lời, Từ Khải Liễu trừng mắt:   

             - Giang Khương, chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Muốn nói thì chính cậu đi nói đi. Bảo tôi đi nói, không có cửa đâu.   

             - Được rồi, không còn chuyện gì thì đi nhanh đi. Đừng có ở đây mà gây thêm phiền phức cho tôi.   

             Từ Khải Liễu phất tay, đuổi Giang Khương như đuổi vịt, chỉ để lại Lưu Mộc Dương ngồi to cười ha hả.   

             - Tức cười quá, cuối cùng thì tiểu tử này cũng phải ăn thiệt một lần cho biết.

Advertisement
';
Advertisement