Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Cúp điện thoại, ánh mắt của Eve lại càng kiên nghị thêm mấy phần. Vốn cuối năm ngoái, khi Thiên Y Viện phát sinh biến cố, Hội đồng trưởng lão đã ra lệnh bảo cô mau sớm đến Hoa Hạ, nghĩ biện pháp tiếp cận Giang Khương, ít nhất là phải giữ mối quan hệ tương đối tốt đẹp với hắn. Thậm chí Hội đồng trưởng lão còn yêu cầu cô khi cần thiết thì phải hy sinh đầy đủ, đổi lấy quan hệ với Giang Khương.   

             Khuất phục như vậy, đối với Eve mà nói, là tương đối khó tiếp nhận. Mặc dù cô không hề cự tuyệt, thậm chí là khá có hảo cảm với Giang Khương, nhưng sự khuất nhục này vẫn nằm sâu trong lòng cô. Tuy nhiên, đối mặt với mệnh lệnh của hội đồng trưởng lão, khi vẫn còn là Bá tước, căn bản không cách nào đối kháng.   

             Nhưng cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó, khuất nhục như vậy đã bị cô rửa sạch.   

             Hôm đó, cô mang theo chút khuất nhục bước lên con đường đến Hoa Hạ. Nhưng khi cô vừa lên máy bay, liền cảm thấy tim mình truyền đến một cảm giác nóng bỏng khó mà áp chế.   

             Là một Bá tước Huyết tộc, trải qua mấy lần lên cấp, cô vui mừng xác nhận, cô đã thật sự lên cấp lần nữa.   

             Đối với một Huyết tộc mà nói, việc lên cấp là vô cùng quan trọng. Hơn nữa còn trong thời khắc mấu chốt, cho nên, cô lập tức nhảy xuống máy bay trở về lâu đài.   

             Nhưng khi cô vừa mới trở lại lâu đài không lâu, vị nữ Bá tước Selena cùng cô kết oán trong bữa tiệc cách đây không lâu đã phát hiện cô quay lại, lập tức tố cáo cô với Hội đồng trưởng lão, thậm chí đích thân Hầu tước Ryan chạy đến lâu đài của cô để hỏi tội.   

             Không tuân theo lệnh của hội đồng trưởng lão, đây là tội rất nặng. Cho dù Eve sắp bước vào địa vị Hầu tước, cũng sẽ bị Hội đồng trưởng lão trừng phạt nghiêm khắc.   

             Lúc đó cô cũng không biết việc mình quay lại đã bị Hội đồng trưởng lão biết được. Cô đang bận rộn chuẩn bị cho việc lên cấp của mình. Thậm chí cô còn gọi em trai và các cao thủ trong gia tộc đến lâu đài bảo vệ cho cô lên cấp.   

             Khi cô nghe quản gia nói Hầu tước Ryan và Bá tước Selena đến, cô lập tức ý thức được Selena đến là để đâm chọt cô.   

             Nhưng lúc này cô đã không còn úy kỵ.   

             Vốn đang vênh váo đi theo đằng sau Hầu tước Ryan vào trong phòng khách, khi Bá tước Selena nhìn thấy Eve đang đứng, sắc mặt liền tái xanh.   

             Tất cả Huyết tộc cao cấp đều có thể cảm giác được huyết lực chập chờn xung quanh cơ thể Eve. Thân là Bá tước thâm niên, Selena nhìn qua liền biết đối thủ của cô đang sắp lên cấp.   

             Huyết tộc sắp tiến vào trạng thái lên cấp, trừ tử địch, tuyệt đối không người nào dám quấy rầy. Bởi vì điều này đại diện cho việc kết làm tử thù, đừng nói chi Eve sắp lên cấp Hầu tước vào lúc này. Cô tuyệt đối có lý do dừng lại bất kỳ hoạt động nào, toàn lực đảm bảo cho việc lên cấp của mình hoàn thành.   

             Tình huống lúc đó chính là, thân là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, Hầu tước Ryan lập tức thối lui khỏi lâu đài, trú đóng bên ngoài lâu đài, thậm chí ngay cả Bá tước Selena cũng bị Hầu tước Ryan ra lệnh bảo vệ cho lâu đài, cho đến khi Bá tước Eve tấn cấp thành công.   

             Eve nhớ rõ lúc đó, khi ở đại sảnh, Hầu tước Ryan biết cô sắp lên cấp, thần sắc đang cao cao tại thượng lập tức biến thành cẩn thận ngang hàng. Thậm chí còn bày tỏ sẽ cùng với Bá tước Selena bảo vệ cho cô tấn cấp thành công.   

             Cuối cùng cô cũng đã lên cấp thành công.   

             Khi bước ra khỏi lâu đài, Hầu tước Ryan đã khách khí chúc mừng. Hơn nữa còn chúc mừng cô sắp trở thành nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc.   

             Ngay cả Bá tước Selena hàng ngày chỉ biết trừng mắt nhìn cô, bây giờ chỉ có thể cung kính cúi đầu hành lễ, không còn bất kỳ thái độ ngang hàng và ngạo mạn nữa.   

             Bởi vì cô lên cấp, Hội đồng trưởng lão Huyết tộc không còn bắt cô làm nhân mạng đến Hoa Hạ nữa. Hơn nữa còn đã làm tốt chuẩn bị, long trọng tuyên bố tấn thăng cô làm nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc.   

             Sau chuyện này, liên quan đến chuyện cô đến Hoa Hạ, trước hai ngày khi Giang Khương tấn thăng, do đích thân Thủ tịch trưởng lão Hội đồng trưởng lão thương lượng với cô, mới có chuyến đi đến Hoa Hạ lần này.   

             Lần này đến Hoa Hạ, Hội đồng trưởng lão không hề có bất kỳ lệnh cưỡng chế nào. Ngay cả một số tình huống, Thủ tịch trưởng lão phải hạ mình thương lượng với cô. Hơn nữa còn phải tôn trọng đầy đủ ý nguyện cá nhân của cô, cuối cùng mới làm ra quyết định.   

             Lần này cô đến đây, Hội đồng trưởng lão yêu cầu chính là tận lực lấy được một ít máu của Giang Khương về làm xét nghiệm. Dĩ nhiên, nếu như có thể, vì em trai Bá tước Fitt của cô, cô có thể thuyết phục Giang Khương lấy thêm một ít máu nữa, để Fitt nhanh chóng tấn cấp Hầu tước.   

             Sau khi cúp điện thoại, Eve hít một hơi thật sâu, quyết định nhất định phải kiên trì. Không phải vì quốc hội mà là vì Fitt. Dĩ nhiên cũng là vì gia tộc. Nếu Fitt không thể tấn cấp Hầu tước, trách nhiệm nặng nề của gia tộc sẽ rơi hết vào người cô.   

             Cô lại không muốn gánh trách nhiệm này. Cô có ý tưởng, có chuyện cần làm của mình. Cô phải trợ giúp Fitt.   

             Giang Khương dĩ nhiên là không biết suy nghĩ này của Eve. Hắn chỉ thông qua biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt thì biết, Eve dường như không có ý định rời đi. Nghe hai người Tuyên Tử Nguyệt thuật lại, hắn nghĩ không biết có nên gọi điện thoại nói chuyện với Từ Khải Liễu hay không. Dù sao nội viện để cho một Huyết tộc lưu lại trong viện, thậm chí không ai đi trêu chọc cô cũng chỉ vì nể mặt hắn.   

             Tuy nói Eve không mang đến phiền phức gì cho hắn, hơn nữa hắn cũng có hảo cảm với cô gái Huyết tộc này. Nhưng dù sao ở đây là Thiên Y Viện, không phải là nơi mà Eve có thể ở lâu. Hắn cũng đã giúp cô trở thành Hầu tước trẻ tuổi nhất, nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, coi như không phụ lòng cô rồi.   

             Dĩ nhiên Giang Khương cũng không biết rõ ràng suy nghĩ của cô. Hắn không phải là người vô tình, thậm chí có thể nói là một người có tình. Bây giờ hắn đã có tình cảm dây dưa không rõ với nhiều người. Cho nên hắn không muốn lại chọc vào những chuyện không nên chọc.   

             Trong lúc hắn đang do dự có nên tìm Từ Khải Liễu hay không thì Diêu Nhất Minh bước vào phòng làm việc của hắn.   

             - Trưởng ban, Viện trưởng mời anh sang đó một chuyến.   

             - Viện trưởng?   

             Giang Khương cau mày, trong lòng có chút ngưng trọng, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là chuyện quyết định an bài công việc cho hắn.   

             Mặc dù Giang Khương không thích nhưng cũng không dám chần chừ, bước nhanh về phía phòng làm việc của Viện trưởng. Là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tuy hắn còn trẻ, nhưng Giang Khương cũng biết mình không thể nào không tiếp nhận công việc. Dù sao Hội Đồng Viện bây giờ cũng chỉ có bốn Ủy viên thường vụ. Nếu không nhóm người Từ Khải Liễu cũng không vội vã bổ sung một người như vậy.   

             Ba người kiêm toàn bộ công việc quan trọng trong nội viện. Tuy có rất nhiều Ủy viên phổ thông trợ giúp, nhưng dù sao phần lớn cũng là do ba người Từ Khải Liễu đảm nhiệm, đúng là có chút nặng nhọc. Nếu viện ủy an bài công việc cho hắn, hắn cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận.   

             Mang tâm trạng bước lên pháp trường, Giang Khương liền mở cửa phòng làm việc Từ Khải Liễu.   

             Sau khi bước vào, thấy trong phòng có Lưu Mộc Dương mà không có Liêu Long Căn, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có Liêu Long Căn, hẳn không phải đến để thảo luận phân công công việc cho hắn mà là vấn đề khác.   

             Ví dụ như Tề gia cấu kết Cổ môn. Đánh giá lúc này ban Tình báo hẳn đã đem tình huống có liên quan báo cáo cho Hội Đồng Viện rồi.   

             - Giang Khương, cậu ngồi đi.   

             Thấy Giang Khương bước vào, Từ Khải Liễu gật đầu mỉm cười. Đợi Giang Khương ngồi xuống, liền nhìn Lưu Mộc Dương, nói:   

             - Mộc Dương, Giang Khương đến rồi, ông hãy thông báo cho cậu ấy một chút đi.   

             - Được.   

             Lưu Mộc Dương gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nói:   

             - Giang Khương, liên quan đến chuyện Tề gia, hẳn cậu cũng đã biết.   

             - Quả nhiên.   

             Giang Khương gật đầu, cười nói:   

             - Chuyện này tôi đã biết.   

             - Thế cậu có ý kiến gì không?   

             Lưu Mộc Dương cười nói:   

             - Tôi chẳng qua chỉ hỏi cậu muốn xử lý như thế nào, cũng không có ý gì khác.   

             Giang Khương mỉm cười đáp:   

             - Tôi cũng có hiểu về tình huống của Tề gia. Lần này tôi tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, đúng là đã mang đến áp lực không nhỏ cho cha con họ. Cho nên, bọn họ làm vậy ngược lại cũng không có gì bất ngờ.   

             - Nhưng bất kể thế nào, dù sao cấu kết với Cổ môn, Thiên Y Viện chúng ta tuyệt không cho phép. Liên quan đến phương diện xử lý, đây là quyền hạn của Trưởng ban ngài, tôi cũng không nói nhiều.   

             Nghe Giang Khương nói, Lưu Mộc Dương cười nói:   

             - Được, vốn chuyện này là do tôi xử lý, nhưng dù sao vẫn liên quan đến cậu. Cho nên tôi vẫn muốn lắng nghe ý kiến của cậu. Nếu cậu có ý tưởng hoặc đề nghị gì, tôi và Viện trưởng sẽ tôn trọng ý kiến của cậu.   

             - Không cần để ý đến tôi. Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.   

             Lúc này, trong lòng Giang Khương có chút cảm khái. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện quả thật rất mạnh. Chuyện như vậy, Hội Đồng Viện còn cố ý hỏi ý kiến hắn. Nếu hắn muốn tiêu diệt Tề gia, Lưu Mộc Dương và Từ Khải Liễu sẽ xử lý như vậy.   

             Lúc này, Từ Khải Liễu cũng đã xử lý xong hai phần văn kiện, liền đặt bút xuống, nhìn Lưu Mộc Dương và Giang Khương, cười nói:  

             - Chuyện Tề gia xong hết rồi chứ?   

             - Vâng, đã xong hết rồi.   

             Lưu Mộc Dương cười, gật đầu nói.   

             - Vậy được rồi. Nếu Giang Khương cũng ở đây, chúng ta thoáng thương lượng một chút về việc phân công công việc sắp đến cho Giang Khương.

Advertisement
';
Advertisement