Gần như tất cả mọi người đều nghĩ vậy, cho dù là y sư La Thiên Minh cũng nghĩ như vậy. Nhưng chẳng qua do ông còn ôm chút ảo tưởng với những điểm thần kỳ của đệ tử mình trước đây cho nên vẫn còn chút ảo tưởng.
Không một ai có thể tin, Giang Khương mới chỉ nhập môn ba bốn năm đã có thể một lần thông qua được ba cuộc khảo hạch nghiêm khắc và khó khăn kia. Cho dù là trước kia Giang Khương có rất nhiều chỗ thần kỳ cũng vậy.
Chứ đừng nói chi, tất cả mọi người đều biết, giờ Giang Khương nước đến chân mới nhảy. Trong vài ba ngày này có thể bổ sung đủ kiến thức sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định... Không có ai có thể trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể hấp thu được hết những kiến thức và kinh nghiệm của mấy chục năm như bàn binh trên giấy.
Dĩ nhiên, chẳng qua là không ai biết, Giang Khương đã có kinh nghiệm của mấy chục chủ Tề Thế Đỉnh. Cũng không ai biết, Giang Khương có kỹ năng “Thông mẫn chi tâm”, cùng với sự tồn tại của không gian hư ảo có thể giúp hắn nhanh chóng củng cố và học tập trong mộng.
Rất nhanh, ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, cùng với mặt trời bắt đầu hiện lên ở phía thông, cuộc thi khảo hạch y sư tam phẩm đặc biệt hai tiếng sau sẽ bắt đầu. Vô số ánh mắt đều đổ dồn trước cảnh cửa mật khố, chờ Ủy viên Giang Khương kia xuất hiện.
Có vài ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, có cười trên sự đau khổ của người khác, có là lo âu mong đợi... Không biết vị Ủy viên Giang Khương này sau ba ngày ba đêm bế quan, ra ngoài sẽ như thế nào? Có khi nào hắn giả vờ ở trong đó ngủ ba ngày liên không? Hay thật sự vùi đầu học tập trong ba ngày không ăn không ngủ?
Mặt trời dần dần lên cao, thời gian khảo hạch càng lúc càng đến gần. Những ánh mắt ở xung quanh mật khố cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí không ít thành viên Thiên Y viện lúc này đang giả vờ vô tình đi ngang qua mật khố.
La lão y sư La Thiên Minh cùng Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã sớm đứng ngoài cửa, chờ Giang Khương xuất hiện.
- Chỉ còn nửa tiếng nửa... Sao Giang Khương còn chưa ra?
Tuyên Tử Nguyệt hơi căng thẳng nhìn cửa mật khố nói.
- Không nên gấp. Có lẽ sắp ra rồi!
Mặc dù hình như La lão y sư La Thiên Minh cũng căng thẳng nhưng lúc này vãn an ủi nói.
Phan Hiểu Hiểu bên cảnh thì vẫn giữ vẻ tùy ý thường ngày. Có lẽ cô là người duy nhất ủng hộ Giang Khương vô điều kiện. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ Giang Khương, càng không lo Giang Khương sẽ xảy ra chuyện. Nếu Giang Khương đã nói muốn tham gia khảo hạch, vậy thì cô nghĩ trong lòng Giang Khương đã nắm chắc rồi.
Cho nên, chỉ có Phan Hiểu Hiểu là ôm Tiểu Bảo rượt đuổi nhau cười khanh khách khắp hành lang, khiến chủ quản mật khố cũng phải đưa mắt nhìn. Mật khố là trọng địa của Thiên Y viện, trước nay rất yên tĩnh, cho tới giờ không có ai dám làm ồn ở đây. Có điều, lúc này vị chủ quản cũng không dám lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn cảnh này, giống như đang nhìn đám con cháu của mình cười đùa vui vẻ vậy.
Còn Diêu Nhất Minh ở bên thì hơi bình tĩnh một chút. Anh ta đi theo Giang Khương không lâu lắm nhưng tương đối hiểu chủ mình. Chủ mình không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Chuyện này nếu thực sự khó khăn với chủ mình thì chắc chắn chủ mình sẽ không coi trọng đến mức bế quan ba ngày trong mật khố như vậy.
Nhưng nếu ông chủ mình làm như vậy thì ít nhiều cũng nắm chắc được vài phần. Tuy ông chủ mình trẻ tuổi, nhưng chắc chắn không phải kiểu người làm việc khi hoàn toàn không nắm chắc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không chịu được định gọi chủ quản mật khố đi kêu người thì cánh cửa mật khố cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Giang Khương nhìn ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt bên ngoài thì không kìm được híp mắt lại.
Sau khi con ngươi nhanh chóng chớp chớp hai lần thì mắt hắn lập tức thích ứng được với ánh mặt trời chói chang.
- Giang Khương.
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hơn nữa trên mặt lộ chút mệt mỏi thì hình như không có gì khác thường thì không khỏi nhẹ nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt La lão y sư La Thiên Minh mấy ngày nay luôn căng thẳng, lúc này cuối cùng cũng nở nụ cười nhạt.
- Nhất Minh... Đi lấy cho tôi chén cháo, thêm hai cái bánh bao... Sắp đói chết tôi rồi...
Giang Khương mỉm cười nói với Diêu Nhất Minh bên cạnh.
Kỳ khảo hạch y sư được tiến hành ở tòa lầu giảng dạy. Vì lần này thí sinh chỉ có mình Giang Khương cho nên bạn học Giang Khương một mình ngồi trong một phòng thi.
Phòng thi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ và một cái bàn, một cái ghế với một máy vi tính.
Giang Khương ngồi trước máy vi tính, nhìn chằm chằm màn hình, cứ một miếng bánh bao rồi một miếng cháo, nhưng tay vẫn không ngừng dùng chuột click trên màn hình...
Hai vị Ủy viên Hội đồng viện ngồi trong phòng giám sát sát bên, cùng với hai thành viên của ban Giám sát lúc này đang mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương cũng đang nhìn chằm chằm trên màn hình.
Từ trước tới giờ không ai vừa ăn vừa khảo hạch. Nhưng trong quy định khảo hạch của Thiên Y viện cũng không quy định thí sinh không thể vừa ăn cháo ăn bánh bao, vừa thi. Dĩ nhiên nếu là người khác, hai giám khảo Ủy viên Hội đồng viện đã đến đuổi người đó ra ngoài rồi. Nhưng địa vị của Giang Khương thực sự hơi cao quá, là lãnh đạo viện hàng thật giá thật cho nên mới có cảnh tượng trước mặt.
“Sụp sụp sụp”, sau khi Giang Khương húp hai ngụm cháo cuối cùng vào miệng, lúc này mới hài lòng nuốt xuống. Sau đó hắn tiện tay đem chén và mâm vứt qua một bên, bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.
Ban nãy hắn đã làm xong một phần trắc nghiệm, giờ bắt đầu đánh đáp án...
300 câu hỏi, dính tới tất cả các phương diên của y học, Trung y, Tây y, nội ngoại phụ nhi sản. Thời gian khảo hạch là ba giờ...
300 đề này cũng không khó lắm. Ít nhất trong mắt Giang Khương cảm thấy như vậy. Với kinh nghiệm và ký ức của các chủ nhân Tề Thế Đỉnh truyền thừa trong đầu hắn mà nói, trên căn bản có 70% đề thi này hắn vừa đọc câu hỏi đã nhanh chóng đưa ra được đáp án.
Còn 30% còn lại chẳng qua cũng chỉ cần suy nghĩ một chút là phần lớn có thể nhanh chóng đưa ra đáp án. Cho nên Giang Khương chỉ cần nửa tiếng đồng hồ đã trả lời xong câu cuối cùng...
Sau khi trả lời xong câu cuối, Giang Khương cũng lười kiểm tra, trực tiếp ấn phím enter sau đó rời khỏi chỗ ngồi, tùy tiện nằm xuống bên cạnh đưa tay gối đầu, chưa đến mấy giây đã khò khò ngủ mất.
- Ồ?
- Ơ?
Hai Ủy viên Hội đồng viện và người của ban Giám sát trong phòng giám sát bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình, rồi lại trố mắt nhìn nhau.
- Khụ khụ... Xem ra ba ngày nay Ủy viên Giang Khương thật sự cực khổ rồi.
Sau khi phòng giám sát rơi vào im lặng một lúc lâu thì một thành viên Hội đồng viện ho khan nói.
- A a... đúng vậy, đúng vậy...
Một vị Ủy viên khác cũng cười phụ họa đôi câu rồi không nói gì nữa. Phòng giám sát lại một lần nữa rơi vào yên lặng...
Lúc này, trong Thiên Y viện có không ít thành viên đang bàn luận về chuyện khảo hạch của Giang Khương.
- Các anh cảm thấy lần này Ủy viên Giang Khương có qua được không?
Một y sĩ trẻ tuổi cau mày khẽ hỏi những người bạn bên cạnh.
- Dĩ nhiên qua được.
Một nữ y sĩ trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ba cuộc khảo hạch lần này, nếu ngay cả khảo hạch y sư tam phẩm đơn giản nhất mà còn không qua, vậy sao thi hai bài sao? Nếu chút tự tin này Ủy viên Giang Khương còn không có thì sao lại đi thi chứ?
Nghe nữ y sĩ này nói vậy, mấy y sĩ khác lúc này cũng không nén được gật đầu đồng ý. Nếu bài thi đầu còn không qua, vậy sao Ủy viên Giang Khương còn đi thi? Chẳng phải cứ bỏ cuộc là được rồi sao.
Những người khác, đa số đều có suy nghĩ này. Ngay cả Chu Hạo Bình và Ngô y sư đang ngồi chung với nhau, lúc này cũng không ôm quá nhiều hy vọng với bài thi đầu của Giang Khương.
Giang Khương không phải người bình thường, nếu lúc này hắn có thể tham gia khảo hạch, với những gì Giang Khương đã thể hiện máy ngày nay thì tỷ lệ vượt qua khảo hạch y sư tam phẩm không nhỏ.
- Chỉ e cuộc khảo hạch này của Giang Khương, ít nhất 6, 70% là có thể vượt qua.
Sau khi Ngô y sư nghe nói Giang Khương xuất quan đúng hạn, sau đó đi tham gia khảo hạch thì sắc mặt ông liền có chút phiền muộn. Sau khi ông suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói.
Chu Hạo Bình ngồi bên khẽ hừ một tiếng, lúc này cũng không thể nào phản bác lời của Ngô y sư. Dẫu sao lão cũng hiểu rất rõ, khảo hạch y sư tam phẩm, Giang Khương có lẽ sẽ qua được.
Còn mấy người Từ Khải Liễu nghe thấy Giang Khương xuất quan đúng hạn, sau đó đi tham gia khảo hạch thì không hề nói gì, thậm chí cũng chẳng chú ý đến chuyện này nữa.
Đồng hồ ở góc bên phải màn hình nhích từng giây từng phút, cuối cùng cũng đã chạy hết thời gian. Máy tính tự động đóng lại, sau đó bài thi lập tức được truyền đến phòng giám sát ngay bên cạnh...
Hai Ủy viên Hội đồng viện không dám chậm trễ, lập tức mở bài thi trong máy tính trước mặt họ lên.
- Trắc nghiệm 280 câu, trả lời đúng 268 câu.
Hai Ủy viên nhìn chấm điểm trước màn hình sau đó nhìn nhau một cái rồi đồng loạt gật đầu. Quả nhiên Ủy viên Giang Khương này không tầm thường. Vừa thi trắc nghiệm đã được 268 điểm. Trong khảo hạch y sư tam phẩm bình thường cũng tương đối hiếm thấy.
Như vậy tính ra, trong 20 câu còn lại chỉ cần trả lời đúng khoảng 10 câu nữa là hắn đã thuận lợi qua bài thi.
Hai thành viên Hội đồng viện liền gật đầu với nhau một cái, sau đó lại nhìn máy tính bắt đầu nhanh chóng chấm 20 câu tiếp theo.
Khoảng nửa giờ sau, hai thành viên Hội đồng viện lại gật đầu với nhau một cái, sau đó truyền điểm số của mình đi.
Sau khi tổng hợp hai bên, hai người nhìn điểm số trên màn hình rồi sau đó đồng loạt gật đầu một cái. Giang Khương đã vượt qua bài thi viết lần này rồi.