Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

So với những y sĩ trẻ tuổi đang kinh ngạc và oán giận mà nói, các đồng chí già cấp y sư trở lên không hề tức giận lắm, phần lớn chỉ có căm giận, và có cả nghi ngờ. Họ đều rất rõ, với tuổi tác của Giang Khương, có người đem nó ra để ngăn cản Giang Khương lên chức là chuyện rất bình thường.   

             Còn Giang Khương lại đồng ý tham gia một cuộc khảo hạch gần như không thể nào vượt qua được, điều này càng khiến họ cảm thấy nghi ngờ và không thể nào tưởng tượng nổi. Bọn họ đều phải trải qua trăm ngàn cay đắng, mới có thể thông qua khảo hạch y sư. Họ biết rõ kỳ khảo hạch này khó khăn nhường nào. Hầu hết các thành viên của Thiên Y viện cả đời đều dừng lại ở cấp bậc Y sư tam phẩm.   

             Tất cả mọi người đều cho là, trong vài năm Giang Khương sẽ thuận lợi thông qua khảo hạch Y sư tam phẩm, thậm chí trong vòng hai mươi năm sẽ thông qua khảo hạch Y sư nhất phẩm, Thiên Y viện. Điều này không ai nghi ngờ. Nhưng trước nay họ không hề nghỉ đến, năm nay Giang Khương sẽ tham gia khảo hạch Y sư tam phẩm, và càng khiến không ai có thể ngờ là Giang Khương trực tiếp tham gia ba cuộc khảo hạch một lần.   

             - Khảo hạch y sư tam phẩm, Ủy viên Giang Khương có lẽ còn có thể qua được, nhưng Y sư nhị phẩm...   

             Một y sư già râu tóc bạc trắng nói tới đây thì lắc đầu thở dài nói:   

             - Mọi người cũng biết chỗ khó khăn của cuộc khảo hạch, chuyện như vậy... sao có thể được? Y sư nhất phẩm thì hoàn toàn không thể nào rồi... Tôi đã chuẩn bị bao nhiêu năm rồi mà đến giờ vẫn chưa vượt qua được...   

             Mấy vị y sư tóc hoa râm bên cạnh lúc này đều chậm rãi gật đầu đồng ý. Tuy nói những khảo hạch thế này, thiên tư cá nhân rất quan trọng, nhưng tích lũy kiến thức và kinh nghiệm càng quan trọng hơn... Không trải qua vài chục năm rèn luyện, ai dám nói mình chắc chắn có thể vượt qua được kỳ khảo hạch như thế?   

             Khảo hạch bậc này, không phải là khảo hạch y sư cấp quốc gia bên ngoài. Người có thể có cấp bậc Y sư nhất, nhị phẩm trong Thiên Y viện cũng sẽ dễ dàng vượt qua khảo hạch cấp y sư chủ nhiệm bên ngoài. Hơn nữa, trong Thiên Y viện cũng vậy. Chỉ cần anh có thể thông qua khảo hạch y sĩ, viện sẽ trực tiếp cấp cho anh một giấy chứng nhận cấp bậc kỹ thuật cấp Y sư chỉ trị trong khảo hạch y sư cấp quốc gia. Còn thông qua khảo hạch y sĩ nhất phẩm thì sẽ cấp giấy chứng nhận cấp bậc kỹ thuật Y sư chủ nhiệm.   

             Giang Khương bây giờ muốn vượt qua khảo hạch ba cấp này trong vòng một tuần, căn bản không ai có thể tin được. Thậm chí không ít người đều giống Chu Hạo Bình, thầm cười lạnh. Cho dù Giang Khương là thiên tài giỏi nhất trong lịch sử Thiên Y viện, nhưng những cuộc khảo hạch như thế này có thể chỉ dựa vào thiên phú là có thể vượt qua sao? Vậy sao ngàn năm qua chưa từng xuất hiện Y sư nhất phẩm năm mươi tuổi trở xuống chứ?   

             Y sư nhất phẩm hai mươi tám tuổi...   

             A a...   

             Gần như tất cả mọi người đều có chung một phản ứng như vậy.   

             Ngay cả Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc. Lúc này cũng có vẻ mặt cổ quái, nhìn Liêu Long Căn, nói:   

             - Anh nói Giang Khương thật sự đi mật khố bế quan sao?   

             - Đúng... Đã vào một ngày rồi...   

             Trên mặt Liêu Long Căn nở nụ cười khổ, gật đầu nói:   

             - Nghe nói cậu ta đem theo mười chai nước vào...   

             - Mười chai nước?   

             Từ Khải Liễu nhíu mày, như suy nghĩ gì đó, nói:   

             - Xem ra, cậu ấy đúng là muốn ở trong đó đến thứ năm mới ra!   

             - Đúng vậy... Tôi cũng hỏi lão La rồi, Giang Khương đã xin phép Lưu Mộc Dương, trong ba ngày này, không cho phép bất kỳ ai tiến vào mật khố...   

             Liêu Long Căn thở dài. Chậm rãi lắc đầu nói:   

             - Không biết lần này thằng nhóc này lại có chuyện gì mà cố chấp như vậy... Cho dù lần này không thể tham gia cuộc tuyển chọn thì hai năm nữa, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ phải đưa lão Ninh xuống, đến lúc đó nó tham gia tuyển chọn sẽ nắm chắc hơn thôi...   

             - Giờ, cậu ấy làm vậy, không biết có xảy ra vấn đề gì không...   

             Liêu Long Căn nhìn Từ Khải Liễu, nói:   

             - Hay là giờ chúng ta cưỡng chế đưa cậu ta ra khỏi mật khố? Nói chuyện này với cậu ấy, để cậu ấy không vì chuyện nhỏ đánh mất chuyện lớn?   

             Từ Khải Liễu nghe Liêu Long Căn nói vậy dường như cũng động lòng. Nhưng sau khi bà trầm mặc một lát liền chậm rãi lắc đầu một cái, nói:   

             - Thôi, Giang Khương không phải kiểu bất chấp hậu quả. Nếu cậu ấy đã muốn thử thì cứ để cậu ấy thử một chút...   

             - Hai năm nay thằng nhóc này cũng tạo ra được vài thành tích, khiến chúng ta phải vô cùng kinh ngạc. Lần này... ngại gì mà không xem thử chuyện gì xảy ra...   

             Ánh mắt Liêu Long Căn chợt lóe lên nhìn khuôn mặt mỉm cười của Từ Khải Liễu, lúc này cũng lắc đầu khẽ nở nụ cười, nói:   

             - Được rồi... Nếu viện trưởng cũng mong đợi ở cậu ấy như vậy, vậy thì chúng ta lại xem xem thử...   

             - Nếu như thằng nhóc này thật sự có thể khiến chúng ta thêm lần nữa khiếp sợ, vậy thì mười năm sau, lão Liêu tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu ấy!   

             Giang Khương lẳng lặng ngồi giữa đống sách, sách bên cạnh giống như mãi không thể đọc xong, chất bên cạnh hắn, dường như cả một ngày trôi qua chưa hề vơi đi quyển sách nào.   

             Ngón tay thon dài như ngọc vẫn không nhanh không chậm lật từng trang sách, giống như đang cẩn thận đọc. Nhưng tốc độ lật sách như vậy quả hơi nhanh một chút, không giống như đang đọc sách mà giống như người ta chỉ lật để kiểm tra sách vậy.   

             Nhưng lúc này, nếu có người nhìn vào đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sách không nhúc nhích của Giang Khương thì có thể thấy, nhãn cầu của Giang Khương đang lướt qua lướt lại, hơn nữa đôi con ngươi đó dường như đang co rút nhanh chóng.   

             Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Giang Khương đã xem xong một quyển sách tương đối dày, sau đó tiện tay thả vào trong đống sách bên trái, rồi lại đưa tay cầm một quyển sách ở đống sách bên phải, tiếp tục đọc.   

             Cứ như vậy, sau khi liên tục xem xong ba bốn quyển, Giang Khương đặt sách đã xem lên đống sách bên trái rồi đứng dậy bước sang bên cạnh, đưa tay cầm chai nước rên bàn, mở nắp ngửa đầu uống “ừng ực” nửa chai nước rồi mới chậm rãi thở ra một hơi...   

             Thông gió trong mật khó tương đối tốt, Giang Khương nhẹ nhàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu đưa tay cởi quần áo trên người, chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi bắt đầu chậm rãi nằm bò xuống...   

             - Hộc... hộc...   

             Tứ chi Giang Khương chạm đất, giống như một con bạch hổ hung hãn, khí thế mạnh mẽ tùy ý cử động. Cùng với những cử động đó, những bắp thịt trên lưng thường ngày bị che giấu lúc này bắt đầu cuộn lên như thép...   

             Những bắp thịt đã hoàn toàn lộ rõ trên tứ chi của Giang Khương lúc này cùng những động tác không nhanh không chậm nhưng trông vô cùng uy mãnh đã thỉnh thoảng lộ ra lực bộc phát kinh khủng luôn được che giấu...   

             Cuối cùng, nửa tiếng sau, Giang Khương đã tập xong một bài thể dục, sau đó lại bước đến bên một cánh cửa nhỏ. Ngũ Cầm Hí có tác dụng giúp tinh thần và trạng thái của hắn khôi phục đến mức tốt nhất. Nhưng thời gian của hắn thật sự quá ít. Trong lúc phải tranh giành từng giây từng phút này, hắn thật sự không có quá nhiều thời gian để tiếp tục, chỉ có thể lợi dụng một bài thể dục này để khôi phục trạng thái cơ bản xong thì dừng lại...   

             Trong cánh cửa nhỏ là một nhà vệ sinh nhỏ. Bên trong không có dụng cụ tắm rửa. Giang Khương cầm một cái xô đã chuẩn bị trước, hứng một xô nước ấm, dội từ trên đầu xuống, sau đó dùng sữa tắm bôi lên toàn thân rồi lại dùng hai thùng nước ấm dội một lượt nữa. Lúc này hắn mới cầm khăn lông lau khô toàn nhân, nhanh chóng bước ra ngoài.   

             - Giang Khương đã ở trong mật khố hai ngày rồi...   

             Ngô y sư khẽ cau mày, quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng không thể nào rực rỡ được như ánh mặt trời. Sắc mặt ông hơi lo âu. Lần này ông đem tất cả vốn liếng đặt vào Chu Hạo Bình rồi. Nếu lần này Giang Khương vẫn có thể qua được ải, thậm chí có thể lấy được vị trí Ủy viên thường vụ này, tình cảnh của ông thật sự hơi lúng túng.   

             Tuy là thành viên của Hội đồng viện thì không cần phải sợ Ủy viên thường vụ trên một cấp, nhưng đắc tội với một vị Ủy viên thường vụ cũng không phải chuyện gì tốt, đó là chưa nói hiện tại trong Ủy viên thường vụ ông không hề có chỗ dựa nào thật sự.   

             Vốn ông nghĩ là, có thể đưa Chu Hạo Bình lên chức, một khi Chu Hạo Bình thuận lợi lên chức, với những sức lực mà ông đã bỏ ra, sau này Chu Hạo Bình sẽ chiếu cố ông nhiều hơn. Nhưng nếu thật sự xảy ra sai sót gì thì chẳng khác nào đã uổng công đắc tội Giang Khương. Hơn nữa mọi người không cần nghĩ cũng biết, nếu lần này Giang Khương lên chức, vậy mười năm sau, tỷ lệ Giang Khương lên làm viện trưởng chắc chắn 7, 80% rồi.   

             Đắc tội với một Ủy viên thường vụ không phải chuyện gì lớn. Nhưng đắc tội Viện trưởng thì chẳng phải chuyện gì thoải mái. Một Ủy viên Hội đồng viện không được Viện trưởng vừa mắt, vậy thì địa vị sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ.   

             Chu Hạo Bình nhìn vẻ lo âu lóe lên trong mắt Ngô y sư thì không thèm để ý, cất cao giọng cười, nói:   

             - Lão Ngô... Anh thật sự sợ thằng nhãi này có thể vượt qua ải này à?   

             - Đây không phải sợ... Chẳng qua là dường như lần nào thằng nhãi này cung có thể... Tôi chỉ hơi lo lắng...  

             Ngô y sư còn chưa nói xong đã bị Chu Hạo Bình cười lớn cắt ngang:   

             - Haha... Lão Ngô, anh đúng là càng già càng nhát gan... Chuyện này có thể sao? Chẳng lẽ anh không biết chuyện này khó thế nào sao?   

             - Khảo hạch này không những kiểm tra những kỹ thuật học thức truyền thống trong viện ta, mà còn kiểm tra cả những kỹ thuật các lĩnh vực tiên tiến nhất trên thế giới... Khảo hạch y sư tam phẩm còn dễ, căn bản của thằng nhãi này tuy không tệ, cộng thêm nỗ lực bổ sung kiến thức vài mấy ngày có lẽ còn có chút cơ hội vượt qua được. Nhưng y sư nhị phẩm, y sư nhất phẩm kia, khảo hạch như thế nào, chẳng lẽ anh còn không hiểu?   

             - Nếu không mài dũi và nghiên cứu mấy chục năm, không chuẩn bị kỹ lưỡng ba, năm tháng, anh cảm thấy thằng nhãi này có cơ hội vượt qua khảo hạch y sư nhị phẩm sao?   

             - Đừng nói tới y sư nhất phẩm... Lúc đầu anh khảo hạch y sư nhất phẩm cũng phải thi ba lần mới qua, ba lần khảo hạch này anh đã chuẩn bị bao lâu? Trong cuộc khảo hạch kia kiến thức rộng nhường nào chẳng lẽ anh đã quên sao?   

             Trên mặt Chu Hạo Bình nở nụ cười nhạt chế giễu, lãnh đạm cười lạnh nói:   

             - Nếu khảo hạch này dễ qua như vậy, anh nói sao trong gần trăm năm qua, số y sư nhất phẩm của viện ta trước giờ chưa vượt qua chín người?   

             - Haha... Hahaha...

 

Advertisement
';
Advertisement