Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

So với bác sĩ Lý vô cùng căng thẳng, Giang Khương bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn thấy bác sĩ Lý đã khử trùng xong liền thuận tay trải giúp khăn phẩu thuật vô khuẩn lên.   

- Được rồi... bác sĩ Lý, bắt đầu đi...   

Giang Khương gật đầu nói với bác sĩ Lý:   

- Anh nhổ mảnh thủy tinh ra, tôi bọc hậu!   

- Được!   

Bác sĩ Lý gật đầu. Dĩ nhiên anh ta biết, rút mảnh thủy tinh không phải việc gì khó, chỉ cần nắm thật chắc rồi rút thẳng lên, khi rút phải đảm bảo đủ lực độ là được.   

Quan trọng vẫn là công tác sau khi rút mảnh thủy tinh ra, xử lý nếu xảy ra xuất huyết quá nhiều.   

Khi thật sự gặp phải tình huống như vậy, đây chính là lúc khảo nghiệm thực lực của Giang Khương.   

Đương nhiên, cũng có thể sẽ không xảy ra tình huống như vậy, nhưng bác sĩ Lý tin, ở vị trí này, mảnh thủy tinh rộng đến vài centimet, nếu như đụng phải một mạch máu, vậy thì chỉ có thể nói vận khí của đứa trẻ này thật sự quá tốt, phải nói là rất rất tốt, tốt đến mức không thể có khả năng đó.   

Cho nên bác sĩ Lý nhận kiềm chị Lưu đưa sang, nhìn Giang Khương mọt tay đã cầm xấp băng gạc dày, tay kia đã cầm một kiềm cầm máu, lập tức hít nhẹ một hơi, đưa tay dùng kềm kẹp mảnh thủy tinh kia ra.   

Sau khi anh ta cảm thấy đã kẹp chắc liền ngẩng đầu nhìn Giang Khương.   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu với bác sĩ Lý, những lúc như thế này không cần nhiều lời. Bác sĩ Lý thấy Giang Khương gật đầu liền hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng rút ra.   

Cùng với động tác của bác sĩ Lý, hai mắt Giang Khương sớm đã híp lại, nhìn thấy mảnh thủy tinh kia vừa rút ra quả nhiên có một dòng máu tươi ào ra.   

Chị Lưu đứng bên kêu lên, Giang Khương sớm đã chờ một bên, băng gạc ở tay trái đè mạnh xuống rồi lập tức lấy ra, nhanh chóng lấy băng gạc đã được hút máu ra, khi dòng máu mới nhanh chóng chảy ra từ trong mạch máu, hắn cẩn thận nhìn vào miệng vết thương.   

Dòng máu cũ lau đi dòng máu mới chảy ra chẳng qua chỉ trong nửa giây ngắn ngủi. Giang Khương liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt biến đổi.   

Bởi vì trong miệng vết thương của cậu bé, đồng thời nhìn thấy ít nhất năm sáu điểm chảy máu. Nói cách khác, cũng có nghĩa là có ít nhất ba mạch máu bị mảnh thủy tinh cắt đứt. Đương nhiên Giang Khương cũng không thể khẳng định mình đã nhìn rõ hết toàn bộ.   

Lúc này bác sĩ Lý cũng chú ý nhìn, thấy có ít nhất ba mạch máu bị đứt. Lúc này anh ta cũng choáng váng, một sợi bị đứt còn đỡ, hai sợi là phiền phức lớn, còn ba sợi...   

Tuy nhiên chỉ trong hai giây ngắn ngủi, miệng vết thương kia lại bị máu tươi thấm ướt, hơn nữa máu tiếp tục phun ra.   

Giang Khương không dám chậm trễ, hắn rất rõ, kỹ thuật của mình không phải rất tốt, không dám xuống tay quá mạnh, cho nên chỉ làm đứa trẻ hôn mê. Còn bốn ngân châm trên đùi kia tuy có tác dụng nhất định, nhưng cùng lắm chỉ có thể giúp tốc độ chảy của máu giảm đi một nửa mà thôi.   

Vốn hắn không ngờ sẽ có ba mạch máu bị đứt, cho nên lúc này thật sự đã gặp phải chút phiền phức.   

Bác sĩ Lý và chị Lưu đứng cạnh vẻ mặt căng thẳng nhìn Giang Khương, đang xem thử Giang Khương có thể cầm máu được không, nếu không được thì chắc chắn sẽ phiền phức lớn.  

Lúc này bác sĩ Lý cũng vội vàng nhận hai cây móc nhỏ chị Lưu đưa qua đưa vào trong miệng vết thương, kéo miệng vết thương ra để Giang Khương dễ tìm và may lại mạch máu bị đứt bên trong.   

Lúc này mặt Giang Khương không có vẻ gì căng thẳng, tình hình này đối với hắn mà nói thật sự đã gặp quá nhiều rồi, những nguy hiểm máu tanh gấp thế này hằng trăm lần hắn cũng đã từng chứng kiến.   

Có điều miệng vết thương hiện tại rất sâu, hơn nữa tầm nhìn cũng không tốt, muốn tìm được ba mạch máu bị đứt để tiến hành cầm máu nối lại không phải là chuyện rất dễ, đặc biệt là trong lúc miệng vết thương ngập máu, phải phân biệt được sáu miệng hở vết đứt, ba mối sát tim nào chảy máu.   

Sau đó nhanh chóng gút ba mối này lại mới có thể khống chế được tình trạng chảy máu thế này, nếu gút sai, không những lãng phí thời gian, mà còn vì trì hoãn thời gian gây mất rất nhiều máu.   

Giang Khương hít sâu một hơi. Việc hắn phải làm hiện giờ là cố gắng tìm ra được mối sát tim của ba mạch máu, sau đó gút lại. Hắn lại một lần nữa dùng băng gạt ấn xuống miệng vết thương, sau đó nhanh chóng nhấc lên, tranh thủ sau khi băng gạt hút đi máu trên miệng vết thương, kiềm cầm máu trong tay nhanh chóng đưa vào trong miệng vết thương.   

- Kịch...   

Cùng với tiếng kẹp lại của kiềm cầm máu, Giang Khương thả kiềm cầm máu trong tay, đưa tay vào.   

Chị Lưu ở bên cảnh đã chuẩn bị trước, lập tức đưa cây kiềm cầm máu thứ hai vào tay Giang Khương.   

Giang Khương lại một lần nữa dùng băng gạc đè nhẹ xuống miệng vết thương, trong khoảnh khắc nhấc lên, mắt lại một lần nữa quét qua miệng vết thương, sau đó kiềm cầm máu bên tay phải nhanh chóng đưa vào trong.   

- Kịch...   

Tiếng kềm cầm máu kẹp lại vang lên thanh thúy, giống như vang lên trong tim chị Lưu và bác sĩ Lý. Hai người đều nhìn sửng động tác của Giang Khương, nhìn động tác không chút do dự của Giang Khương, tim đập mạnh. Trong lúc tầm nhìn không tốt thế này, Giang Khương vẫn có thể kẹp chuẩn xác vậy sao?   

Rốt cuộc có kẹp chuẩn xác hay không? Kẹp này có kẹp được miệng đứt của ba đoạn sát tim không?   

Hai người này nhìn động tác của Giang Khương trong lòng không hề nắm chắc. Họ gần như không thể nào nhìn rõ, Giang Khương kẹp một kẹp này, rồi lại kẹp tiếp kẹp nữa, như thế thực sự quá... quá khiến người ta không thể nào tin được.   

Cho dù như thế nào, chức trách của hai người bọn họ chính là đứng bên cạnh hỗ trợ.   

Giang Khương lại một lần nữa đưa tay ra, chị Lưu vội vàng đưa cây kiềm cầm máu thứ ba vào tay Giang Khương. Lúc này Giang Khương cũng đã vứt băng gạc đầy máu tươi trong tay trái đi, sau đó đưa tay vào.   

Chị Lưu thấy Giang Khương lại đưa tay ra cũng tự động phản ứng lấy một xấp băng gạc đưa sang, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn.   

Giang Khương cũng không thèm nhìn, đưa tay lấy băng gạc đè xuống miệng vết thương. Hắn không hề nghi ngờ tố chức cùng phản ứng của y tá. Dù sao đối phương đã đưa sang thì dùng, không thể vì chuyện này làm chậm trễ thời gian.   

Lần này Giang Khương lại đưa tay ấn băng gạc xuống, bác sĩ Lý và chị Lưu đều căng thẳng. Nếu Giang Khương thành công, vậy thì lần thứ ba này cũng là lần cuối cùng.   

Lúc này Giang Khương cũng hít sâu một hơi. Hắn vừa dùng kiềm cầm máu kẹp chính xác hai miệng đứt mạch máu của hai đầu sát tim. Đây là lần cuối cùng.   

Nhưng lần này lại có chút phiền phức, vì trong sáu miệng vết đứt của mạch máu, muốn phân biệt miệng vết đứt nào là đầu sát tim, chỉ có một phương pháp duy nhất là phân biệt tốc độ và độ lớn nhỏ của nơi chảy máu.   

Vì ba mạch máu có lớn có nhỏ, độ lớn nhỏ và tốc độ chảy máu này dĩ nhiên cũng khác nhau, sáu miệng vết đứt này rất dễ lẫn lộn với nhau.   

Đầu tiên, Giang Khương đã nhanh chóng tìm được hai nơi chảy nhiều máu nhất, như thế dĩ nhiên là rất giỏi rồi. Nhưng mạch cuối cùng này hơi khó khăn.   

Bởi vì trong bốn miệng vết đứt mạch máu còn lại, lưu lượng và độ lớn nhỏ của máu chảy gần như giống nhau, muốn tìm miệng vết đứt của đầu sát tim cuối cùng rất không dễ dàng.   

Giang Khương ngẩng đầu nhìn trần nhà, hít sâu một hơi nói:   

- Được rồi... bác sĩ Lý, anh thả móc ra đi...   

Bác sĩ Lý nghe Giang Khương nói vậy thì sửng sốt, nếu thả móc ra, miệng vết thương sẽ đè lên nhau, sao cậu tìm ra được?   

Nhưng anh ta nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Giang Khương nên đành cắn răng gật đầu, nói:   

- Được... Tôi chuẩn bị lấy móc ra đấy!   

Giang Khương cầm băng gạc, nhìn bác sĩ Lý nhanh chóng lấy hai cái móc ra khỏi miệng vết thương. Hắn thấy máu tươi bên trong một lần nữa tuôn ra. Hắn không hề do dự đè băng gạc xuống, hút hết máu, sau đó híp hai mắt lại, nhấc mạnh tay lên.   

Giang Khương vừa nhấc băng gạc lên, trong miệng vết thương lập tức trở nên sạch sẽ. Khi máu trong những miệng vết đứt này chưa chảy ào ra, hai mắt Giang Khương hơi híp lại, nhìn thật rõ ràng tình hình trong miệng vết thương. Không có móc kéo ra, hai bên miệng vết thương bắt đầu khép lại với nhau.   

Giang Khương chờ cơ hội này, khi miệng vết thương khép lại, sáu miệng vết đứt của ba mạch máu kia bắt đầu đến gần nhau, Giang Khương sẽ thông qua lúc này để phán đoán, nhìn xem rốt cuộc mảnh đứt cuối cùng chưa được kẹp lại là chỗ nào.   

Sau một nháy mắt, Giang Khương nhìn thấy sáu miệng vết đứt kia nối với nhau, có hai miệng vết đứt chưa được kẹp lại đang dần dần nối với nhau.   

- Là nó!   

Giang Khương đưa kiềm cầm máu trong tay đưa vào trong, sau đó đưa tay kẹp một trong hai miệng vết đứt đang chảy khá nhiều máu.   

Sau khi kẹp được miệng vết đứt này, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó thả kiềm cầm máu trong tay ra, lấy băng gạc trong tay nhẹ nhàng đè xuống miệng vết thương.   

Chị Lưu đứng bên thấy bộ dạng thở phào của Giang Khương biết có lẽ Giang Khương đã thành công nên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Chị cầm hai miếng băng gạc nhẹ nhàng lau trán giúp Giang Khương.   

Nhìn động tác của chị Lưu Giang Khương mới phát hiện trán mình không biết đã chảy đầy mồ hôi từ lúc nào.   

- Đã ngừng chảy cả rồi à?   

Bác sĩ Lý hơi căng thẳng hỏi Giang Khương.   

Giang Khương gật đầu, sau đó lại cầm băng gạc lên, ba người đều quay đầu sang nhìn. Quả nhiên trong miệng vết thương lúc này tốc độ chảy máu đã giảm đi một nửa. Hơn nữa trong ba miệng vết đứt của mạch má còn lại, tốc độ và số lượng máu chảy ra đều nhanh chóng giảm đi.   

Chắc chắn sau hai mươi mấy giây nữa, sau khi máu tồn trong ba mạch máu này chảy ra sạch thì sẽ không còn xuất huyết nữa.   

Ba người nhìn thấy tình hình này đều thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần ba đầu sát tim của mạch máu bị đứt được kẹp lại, vậy thì công tác khâu và thắt tiếp theo dĩ nhiên sẽ không phải chuyện khó khăn nữa.   

Giang Khương cẩn thận nhận kẹp chị Lưu đưa sang, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Lý, từng bước từng bước thắt ba miệng vết đứt được kiềm cầm máu kẹp chặt lại.   

Sau khi thắt xong, Giang Khương mới cẩn thận lấy ba kiềm cầm máu ra, cẩn thận quan sát một lút, ba chỗ gút đều không rỉ máu, Giang Khương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhỏm.   

Công việc may tiếp theo dĩ nhiên không phải việc khó khăn gì, nhưng Giang Khương vẫn cẩn thận may lớp cơ thịt dễ xảy ra vấn đề nhất một lượt rồi mới giao công việc kết thúc cuối cùng cho bác sĩ Lý. Vì hắn đã tốn mất nửa tiếng đồng hồ rồi, người bên khoa nội vẫn rất nhiều. Chắc muốn khám xong hết những bệnh nhân này, có lẽ phải sau mười hai giờ rưỡi mới có thể xong được.
Advertisement
';
Advertisement