Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Bác sĩ Lý, sao vậy?   

Giang Khương bước vào phòng khám ngoại khoa, nhìn thấy một cậu bé mười một mười hai tuổi đang nằm trên giường chữa trị, còn có một bà cụ ăn mặc rách rưới đang kéo tay bác sĩ Lý. Giang Khương trong lòng thở dài, sau đó mỉm cười nhìn bác sĩ Lý hỏi.   

- Ờ... bác sĩ Giang à...   

Bác sĩ Lý thấy Giang Khương bước vào vội vã cười bất đắc dĩ nói:   

- Trên đùi của đứa bé này bị một mảnh thủy tinh dâm vào, đâm sâu lắm. Nếu miếng thủy tinh này rút ra không cẩn thận, sợ sẽ chảy nhiều máu, cho nên tôi bảo họ đi bệnh viện, chỗ chúng ta không thể làm được chuyện này.   

- Ồ...   

Giang Khương đi đến trước giường chữa trị, cẩn thận nhìn vào ống quần đã bị xé, nhíu mày. Bác sĩ Lý nói không sai, mảnh thủy tinh này rộng ba bốn centimet, dài cũng khoảng mười centimet, chỉ còn lộ ra một đoạn nhỏ ở bên ngoài, hơn nữa vị trí cắm phải cũng không ổn, nó nằm giữa hai mạch máu, hơn nữa còn đâm rất sâu. Cái này nếu nhổ ra, sợ là sẽ gây xuất huyết nhiều.   

Lúc này, một bệnh nhân bên cạnh vẻ mặt đồng tình lên tiếng nói:   

- Nếu bác sĩ Lý có cách thì cố gắng giúp bà Tiền đi. Bà ấy đi nhặt ve chai nuôi cháu cũng chẳng dễ dàng gì, nếu bắt bà ấy đi bệnh viện, ở đó phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ, haizz...   

Giang Khương nhìn đứa nhỏ, lại nhìn bà Tiền vẫn đang kéo chặt tay bác sĩ Lý, hắn bất đắc dĩ thở dài. Dĩ nhiên hắn biết, bị thương nặng thế này, lại là trẻ con, nếu đi bệnh viện phẫu thuật, thậm chí có thể phải gây tê toàn thân, đó không phải là một cuộc phẫu thuật nhỏ. Hơn nữa, chi phí cũng phải ba bốn ngàn tệ.   

Ca phẫu thuật này nếu để hắn làm, cũng không chắc chắn lắm. Bởi vì chủ yếu là sợ khi rút mảnh thủy tinh ra sẽ gây ra xuất huyết nhiều. Hơn nữa khi làm phẫu thuật trẻ con sẽ giãy dụa, rất dễ khiến miệng vết thương và mạch máu tổn thương thêm, dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng hơn. Nếu lỡ như xuất huyết quá nhiều, đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm.   

Đương nhiên, nếu như làm ở bệnh viện thì sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều. Ở đó chỉ cần gây tê toàn thân, để đứa trẻ hôn mê, sau đó kiểm tra nhóm máu của đứa trẻ, chuẩn bị vài đơn vị máu dự trữ, một khi xảy ra xuất huyết lập tức truyền máu dĩ nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.   

Chỉ cần đảm bảo hai điều kiện này thì dĩ nhiên đứa trẻ cũng không vấn đề gì. Nhưng những ca thế này phải tốn ít nhất ba bốn nghìn tệ trở lên. Hơn nữa, nếu phải truyền máu, thì càng phải tốn nhiều tiền hơn nữa. Bà Tiền này giờ ngay cả hai trăm tệ cũng phải đi mượn, sao có thể đến bệnh viện được!   

Nhưng nếu làm ở đây thì thực sự quá nguy hiểm.   

Nghĩ tới đây, Giang Khương hơi trầm mặc. hắn đang nghĩ, nếu có thể giải quyết được vấn đề không động đậy của đứa bé, còn phải đảm bảo được sẽ không xảy ra xuất huyết quá nhiều thì làm ở đây cũng sẽ không vấn đề gì.   

Có điều, điều này trên cơ bản là không thể... Ít nhất hắn làm việc trong quân y mấy năm, căn bản chẳng có biện pháp tốt như vậy. Nếu không chỉ có thể dùng dây thừng buộc cả bắp đùi, đề phòng đột ngột xuất huyết. Nhưng nếu làm như vậy rất đau đớn, chỉ có thể dùng cho người lớn, trẻ con chắc chắn sẽ dốc hết sức giãy dụa, sẽ gây ra phản tác dụng.   

Đang lúc hết cách, đột nhiên một đoạn ký ức và tư liệu hiện ra trong đầu Giang Khương.   

Nhìn đoạn ký ức và tư liệu, mắt Giang Khương sáng lên. Cái này hình như là một phần trong xoa bóp châm cứu mà Tổ sư gia đã dạy cho hắn trong lúc hắn đang ngủ. Lúc ấy Tổ sư gia đã dùng ngân châm đâm lên mấy huyệt vị, bệnh nhân lập tức rơi vào mê man, hơn nữa cũng có thể giúp dòng máu toàn thân con người chảy chậm lại, tim đập chậm lại, rơi vào một loại trạng thái chết giả. Lúc này Tổ sư gia sẽ tiến hành phẫu thuật cắt cho bệnh nhân.   

Hơn nữa còn có những huyệt vị khác có tác dụng liên quan cũng hiện lên trong đầu Giang Khương.   

Nếu có thể như vậy, vậy thì phẫu thuật này có thể làm thử.   

Mặc dù Giang Khương chưa từng thử thủ pháp này, nhưng hắn luôn rất tự tin với những gì học được từ Tổ sư gia trong lúc ngủ mơ. Ít nhất hắn đã thông qua những thứ học được này, áp dụng thực tế vài lần đều rất có hiệu quả.  

Cho nên, Giang Khương hơi trầm ngâm, sau đó liền quay đầu trầm giọng nói với bác sĩ Lý:   

- Bác sĩ Lý... Hay là thế này, để tôi làm, anh làm trợ thủ cho tôi nhé!   

- A...   

Bác sĩ Lý nghe Giang Khương nói vây cũng sửng sốt, sau đó sửng sờ nhìn Giang Khương, nói:   

- Bác sĩ Giang... Đây không phải ca phẫu thuật nhỏ đâu, đây còn là trẻ con, lỡ xuất huyết quá nhiều...   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Không sao đâu, chúng ta cứ chuẩn bị thật tốt, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn!   

- Hừ...   

Bác sĩ Lý thấy vẻ bình tĩnh của Giang Khương đành nhẹ nhàng thở dài. Tuy anh ta biết Giang Khương rất có năng lực, nhưng phẫu thuật như thế này, đây lại là trẻ con, nếu như không gây mê toàn thân, làm sao có thể làm dễ như vậy.   

Bà Tiền nghe Giang Khương nói vậy, vô cùng vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn bác sĩ Lý, cầu khẩn nói:   

- Bác sĩ Lý, bác sĩ Lý... Cầu xin anh hãy đồng ý, anh đồng ý đi!   

Bác sĩ Lý nhìn thấy bộ dạng này của bà Tiền đành phải thở dài, sau đó nhìn Giang Khương nói:   

- Bác sĩ Giang, cậu thử hỏi Hồ lão, nếu ông ấy đồng ý làm, vậy thì tôi cũng sẽ làm cùng cậu.   

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:   

- Được... Vậy bác sĩ Lý đưa người vào phòng chữa trị, chuẩn bị sẵn sàng, tôi lập tức tới ngay!   

- Được!   

Bác sĩ Lý thấy Giang Khương như thế thì cũng ra ngoài. Dĩ nhiên anh ta biết Hồ lão y sư sẽ nghe theo đề nghị của Giang Khương. Dù sao chỉ cần Hồ lão y sư đồng ý, ca phẫu thuật này buộc phải làm.   

- Cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn bác sĩ Giang...   

Bà Tiền đứng cạnh vội vàng vừa lau nước mắt, vừa cảm ơn Giang Khương.   

- Xảy ra chuyện gì vậy?   

Hồ lão y sư thấy Giang Khương bước vào, vội vàng hỏi.   

Giang Khương cười khổ, nói:   

- Có một đứa trẻ bị thương khá rắc rối, phẫu thuật rất khó làm, hơi nguy hiểm. Nhưng trong nhà chỉ có hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, lại chỉ có hai trăm tệ, cho nên không muốn đi bệnh viện...   

- Rất khó làm? Có nguy hiểm?   

Hồ lão y sư nghe Giang Khương nói như vậy cũng nhíu mày. Với những tình hình như thế này, Hồ lão y sư vốn tuân theo quy tắc, tiền không phải vấn đề, nhưng có thể chữa được hay không mới là vấn đề.   

Giang Khương trầm giọng nói:   

- Thầy, con muốn bác sĩ Lý làm trợ thủ cho con, con sẽ làm...   

- Con làm?   

Dĩ nhiên Hồ lão y sư biết năng lực của Giang Khương. Nhưng Giang Khương đã nói rất rắc rối, có nguy hiểm thì dĩ nhiên lúc làm sẽ có nguy hiểm nhất định. Ông lập tức trầm giọng nói:   

- Có nắm chắc không?   

Giang Khương trầm mặc một chút, sau đó gật đầu, nói:   

- Bảy mươi phần trăm ạ!   

Hồ lão y sư nghe Giang Khương nói bảy mươi phần trăm liền hít sâu một hơi, nói:   

- Được... Cho dù thế nào, nhất định phải đảm bảo đứa bé không xảy ra chuyện, tiền không thành vấn đề!   

- Chuyện này không thành vấn đề.   

Giang Khương gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.   

Các bệnh nhân khác đứng bên cạnh đang chờ Giang Khương khám bệnh cũng ngẩn người. Họ không ngờ bác sĩ Giang vốn chỉ đi xem thử một chút, sao giờ lại biến thành bác sĩ mổ chính ngoại khoa rồi?   

- Hồ y sư, chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang biết cả ngoại khoa à?   

Rốt cục có người không nhịn được nghi hoặc, nghiêm túc hỏi Hồ lão y sư.   

Hồ lão y sư nghe bệnh nhân hỏi vậy, cười cười, hơi kiêu ngạo gật đầu:   

- Đúng... Trình độ ngoại khoa của Giang Khương cũng khá tốt, nói ra cũng được coi là một dao mổ của khoa ngoại phòng khám chúng tôi...   

- A... bác sĩ Tiểu Giang này lợi hại quá. Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi mà cả khoa nội khoa ngoại đều lợi hại như vậy chứ...   

- Đúng vậy... Đúng là thần y...   

Những bệnh nhân này nghe thấy Hồ lão y sư nói vậy liền xôn xao bàn luận và cảm thán. Lần đầu họ gặp một bác sĩ giỏi đến như vậy.   

Giang Khương đi vào phòng chữa trị, lúc này chị y tá Lưu và bác sĩ Lý đã đến. Giang Khương thấy bác sĩ Lý cố ý gọi y tá Lưu có kinh nghiệm vào hỗ rợ, hơn nữa cũng đã truyền dịch cho đứa trẻ, hắn hơi yên lòng. Nếu giờ có xuất huyết quá nhiều, có y tá này chắc chắn có thể ổn định được, bằng không sẽ nguy hiểm thêm một chút.   

- Được rồi... Bắt đầu thôi...   

Giang Khương vừa nói xong, bác sĩ Lý vội vàng bắt tay xử lý tiền kỳ. Anh ta cắt quần của cậu bé này ra, chị Lưu đứng bên cạnh thì trấn an đứa bé đang không ngừng la khóc.   

Giang Khương nhìn thấy bác sĩ Lý nhanh nhẹn cắt quần cậu bé, sau đó bắt đầu dùng nước muối sinh lý rửa xung quanh miệng vết thương liền gật dầu. Sau đó hắn đưa tay sang cái hộp bên cạnh lấy ngân châm ra, rồi lại lấy vài cây tăm sát trùng, đi đến trước giường chữa trị trong ánh mắt nghi hoặc của chị Lưu. Hắn đưa tay sờ chỗ cổ đứa trẻ, giống như đang định vị, sau đó dùng tăm bông sát trùng xoa lên cổ cậu bé rồi lấy một cây châm dài ra. Nhân lúc cậu bé chưa kịp phản ứng, hắn dùng một cây châm nhẹ nhàng đâm xuống.   

Chị Lưu thấy Giang Khương cắm cây châm dài vào sâu một nửa thì càng thêm hoảng sợ. Nhưng đứa trẻ này đột nhiên không khóc nữa, điều này khiến chị Lưu giật mình.   

- Giang Khương... không sao đấy chứ!   

Chị Lưu nhìn thấy đứa trẻ đột nhiên bất động, vội nói.  

Giang Khương cười lắc đầu nói:   

- Không sao... Em chỉ cho cậu bé ngủ thôi... Nếu không tí nữa em không thể phẫu thuật được!   

- Ờ,... chỉ ngủ thôi, vậy thì tốt, vậy thì tốt!   

Chị Lưu nghe Giang Khương nói vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm.   

Lúc này bác sĩ Lý đã làm sạch xong miệng vết thương, đang bắt đầu dùng bông khử trùng.   

Có điều, lúc này Giang Khương cũng không nhàn rỗi. Hắn lại dùng tăm bông khử trùng để khử trùng đùi cậu bé, lại đâm xuống bốn ngân châm.   

Bác sĩ Lý nhìn động tác của Giang Khương, không khỏi tò mò nói:   

- Bác sĩ Giang, cậu đang gây mê à?   

Giang Khương cười cười nói:   

- Bốn kim này có tác dụng gây mê, nhưng chủ yếu vẫn là cầm máu, có thể làm chậm tốc độ chảy máu ở bắp đùi...   

Đương nhiên, Giang Khương cũng không nói rõ ràng lắm. Thực sự thì một kim ngay cổ mới thật sự có tác dụng gây mê toàn thân.   

Lúc này Giang Khương mới đưa tay đeo bao tay vô khuẩn vào, sau đó đứng sang bên cạnh, đợi bác sĩ Lý khử trùng xong. Sau khi anh ta phủ khăn lên lập tức tiến hành phẫu thuật.   

Lúc này bác sĩ Lý khá căng thằng. Tuy lúc anh ta học bồi dưỡng ở bệnh viện cũng từng làm những phẫu thuật như thế này, nhưng khi đó bên cạnh anh ta có một giáo sư chỉ dẫn. Hơn nữa, bệnh nhân là người lớn, đồng thời còn có không ít máu ở bên cạnh, lỡ như có xảy ra vấn đề thì bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu.   

Còn bây giờ, tuy Giang Khương là tay mổ chính, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng. Chỉ cần thật sự xảy ra vấn đề, tuy phòng khám sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Giang Khương vẫn chưa có giấy phép hành nghề, còn anh ta là bác sĩ ngoại khoa, chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan.
Advertisement
';
Advertisement