Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 741: Tô Nhã trẹo chân  

             “Mẹ, mẹ không sao chứ?”  

             Thấy Liễu Vũ Phi hốt hoảng chạy tới, Tô Nhã đột nhiên giật mình bừng tỉnh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ ửng, cô nhanh chóng buông tay rời khỏi Triệu Dật.  

             Nhưng động tác Tô Nhã quá mãnh liệt, đến mức cô mới bước được một bước lại kêu thảm một tiếng.  

             “A!”  

             Triệu Dật đỡ lấy cánh tay cô: “Dì Tô, có phải bị trật chân rồi không?”  

             Vẻ mặt Tô Nhã đau đớn: “Có lẽ vậy, cổ chân rất đau.”  

             “Nào, ngồi xuống bậc thang bên cạnh, để cháu kiểm tra cho dì một chút.”  

             “Được!”  

             Triệu Dật đỡ Tô Nhã đến ngồi xuống tại bậc thang đá ven đường, hắn ngồi xổm xuống, cởi giày thể thao của Tô Nhã ra, cẩn thận kiểm tra một phen.  

             “Dì Tô, xương cốt không bị tổn thương, có lẽ là bị bong gân, tạm thời không thể chịu lực nếu không sẽ càng nặng thêm…”  

             Liễu Vũ Phi quay đầu lại nhìn đỉnh núi, lại quay sang nhìn sườn núi: “Nhưng chỗ này lên cũng không được, xuống cũng không xong.”  

             Triệu Dật cười cười: “Không có việc gì, cháu cõng dì Tô xuống là được…”  

             “Muốn xuống phải đi qua hơn ngàn bậc thang nữa, vả lại chỗ này dốc như vậy liệu có được không?”  

             Liễu Vũ Phi thoáng có chút lo lắng nhìn Triệu Dật.  

             Triệu Dật cười nói: “Không sao, dì Tô cũng không nặng cho nên chút đường này cũng không thành vấn đề.”  

             Tô Nhã cảm kích nhìn Triệu Dật: ‘Tiểu Dật, làm phiền con rồi!”  

             Triệu Dật cười nói: “Đều là người một nhà, dì không cần khách khí. Thôi nào, đề con cõng dì, cũng coi như rèn luyện thân thể.”  

             Triệu Dật đi tới trước mặt Tô Nhã, ngồi xổm xuống.  

             Tô Nhã có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nằm sấp lên lưng Triệu Dật. Dù sao chân cũng rất đau mà cũng không thể cứ như vậy mà nhảy lò cò xuống núi.  

             Liễu Vũ Phi không cõng nổi mình, cũng không thể bỏ tiền ra thuê người cõng mình xuống được.  

             Vậy còn không bằng để Triệu Dật cõng mình, dù sao cũng không phải là chưa từng cõng qua.  

             Lúc Trước ngã ở cầu thang cũng là Triệu Dật cõng mình, còn đắp thuốc giúp mình…  

             Người một nhà!  

             Chúng ta đều là người một nhà!  

             Tô Nhã thầm an ủi mình như vậy, sau đó ôm cổ Triệu Dật, nằm sấp lên lưng Triệu Dật.  

             Vì để giảm bớt áp lực cho Triệu Dật, To Nhã chỉ có thể cố hết sức ôm chặt cánh tay, kề sát vào lưng Triệu Dật. Nếu không, Triệu Dật sẽ phải dùng nhiều sức hơn để cõng.  

             Tô Nhả cũng không nặng, ước chừng chỉ hơn 45kg cho nên Triệu Dật cõng cũng không khó khăn, hắn cứ như vậy cõng Tô Nhã bước từng bước vững vàng xuống chân núi.  

             Lên núi dễ xuống núi lại khó khăn, Triệu Dật cõng Tô Nhã một đường xuống núi, tuy trên con đường nhỏ hẹp có bóng cây che nắng nhưng thời tiết tháng sáu cũng không mát mẻ, mồ hôi nhanh chóng từ trên trán Triệu Dật chảy xuống.  

             “Anh chảy nhiều mồ hôi quá, để em lau giúp anh.”  

             Liễu Vũ Phi ngừng lại, cầm lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Triệu Dật.  

             Tô Nhã cũng hỏi: “Có nên dừng lại nghỉ ngơi không?”  

             Triệu Dật cười cười: “Đi tới chỗ có ghế đi.”  

             Xuống đến nửa đường, tìm được một chỗ có ghế trống, Triệu Dật đặt Tô Nhã ở trên ghế, quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn.  

             Liễu Vũ Phi đau lòng giúp Triệu Dật lau mồ hôi: “Mệt lắm đúng không?”  

             Mọi chuyện xong xuôi, ba người trở lại tòa nhà Đức Phong, cơm tối cũng chưa ăn.

Advertisement
';
Advertisement