Chương 708: Cưới công chúa thì anh chính là thân vương
Triệu Dật nhất thời dở khóc dở cười, tuy rằng Bạch Nguyệt nói là sự thật nhưng Bạch Nguyệt tự mình nói ra lại cảm giác đúng thật là...
Bạch Nguyệt nhìn biểu hiện của triệu Dật thì cười hì hì nói: “Đây là em tự mình lựa chọn, em rất hài lòng. Em cũng không cảm thấy thiếu thốn cái gì hay nghĩ đến việc cuối cùng em có được cái gì. Trước tiên nói về hiện tại, mối quan hệ yêu đương này đã đủ thỏa mãn mong muốn của bất kỳ cô gái nào. Sau này nếu thật sự cùng anh sống cả đời thì em cảm thấy ngoại trừ việc anh không thể mỗi ngày ở cùng em, những thứ khác hình như cũng không có vấn đề gì. Anh là người đàn ông có tình có nghĩa, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với ai.”
“Nếu như sinh con cũng không khác biệt gì lắm so với các cặp vợ chồng bình thường. Hơn nữa, anh có bản lĩnh như vậy, lại có thể kiếm được rất nhiều tiền, cuộc sống của ai cũng sẽ không khổ sở. Khổ trên thế gian này nói cho cùng đa phần vẫn là bởi vì nghèo. Nếu em nói vậy anh có nghĩ em thực tế quá không?”
Triệu Dật cười nói: “Thực tế cũng không có gì sai, ai lại không muốn sống tốt một chút, lý tưởng quá thuần khiết tất nhiên là tốt nhưng hiện thực luôn mang đến cảm giác chân thực nhất. Nếu như anh nghèo khổ không có tiền trong tay, đừng nói mấy bạn gái, một người bạn gái thôi sợ là chỉ cảm thấy ghét bỏ anh không có bản lĩnh, điều này không phải rất bình thường sao.”
Bạch Nguyệt cười cười, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh nghĩ như vậy là được rồi, em chỉ lo anh cảm thấy em thực tế, trong lòng khinh thường em.”
Triệu Dật nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của Bạch Nguyệt, hắn nói: “Anh sẽ không như vậy, em đừng nghĩ nhiều. Con người ở thế gian này làm sao có thể hoàn toàn lý tưởng hóa, điều này không thực tế. Anh không phải cũng là người rất thực tế sao? Em xem, bạn gái anh mỗi người đều xinh đẹp như vậy, vóc dáng lại đẹp, tính cách cũng tốt, đều là mỹ nữ đứng đầu.”
Lời nói của Triệu Dật chọc Bạch Nguyệt cười, cô hỏi: “Anh còn có bao nhiêu bạn gái?”
Triệu Dật cười nói: “Trừ một cô gái ở Giang Châu ra chỉ có một người, không còn ai khác nữa.”
Bạch Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: “Giang Châu? Vậy là ở thành phố khác anh còn có bạn gái khác nữa phải không?”
Triệu Dật có thể thản nhiên nói ra tất cả với Bạch Nguyệt bởi vì bản thân cô hình như đối với việc này cũng không để ý, có lẽ cô đã nghĩ thông suốt tất cả rồi.
Ánh mắt Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên, chợt cười nói: "Lời này của anh nếu là ba mươi tuổi nói thì cũng bình thường, anh mới mười chín tuổi nói ra những lời như vậy thật sự là làm cho người khác cảm thấy có chút ngạc nhiên đó.”