Chương 672: Sợ chị yêu em sao?
Triệu Dật cười hỏi: “Chị có cảm giác gì?”
Kim Ji Hyun cười nói: “Cảm giác tốt đến bất ngờ, rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn, đối với ngày mới đều tràn ngập cảm giác chờ mong. Có lẽ là bởi vì chị biết em rất lợi hại, là một anh hùng, cho nên có cảm giác vô cùng an toàn chăng?”
Triệu Dật cười nói: “Qua việc lần này cũng là một lời nhắc nhở, sau này chị cũng đừng đi đường một mình vào ban đêm, có việc thì bảo trợ lý đón hoặc là bạn bè đón, nửa đêm không an toàn.”
Kim Ji Hyun chớp chớp mắt nói: “Đáng tiếc em không phải là người Hàn quốc, nếu em luôn ở đây thì sau này chị sẽ an tâm rồi.”
Triệu Dật cười rồi nhét một cái bánh bao vào miệng nói: "Chị Ji Hyun, chị cứ nói rõ đi, có phải chị nhìn trúng em, đối với em rất vừa ý đúng không?”
Kim Ji Hyun hơi sửng sốt một chút rồi thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, nếu em là người Hàn Quốc và vẫn đang độc thân, chị nhất định sẽ xuống tay. Đáng tiếc em là người Trung Quốc, hơn nữa còn có bạn gái rồi…”
Triệu Dật cười ha ha nói: “Hoàn toàn có thể trở thành một tình yêu vượt qua biên giới xúc động lòng người cơ mà, chị xem đi đây rõ ràng chính là chị không đủ yêu thích, nếu không những điều chị vừa nói đều là vấn đề hay sao?”
Kim Ji Hyun bị lời nói của Triệu Dật chọc cười nói: “Chúng ta không phải mới gặp hai lần sao, làm thế nào nhanh như vậy được?”
Triệu Dật lắc đầu nói: “Có vài người liếc mắt một cái nhìn thấy đối phương thì trong lòng đã có ý. Chính là chị! Chị Ji Hyun à! chị chính là quá lý trí, người vừa đẹp trai vừa có khí chất, lại tài giỏi như em chị cũng không thích, chị còn thích cái gì nữa?”
Kim Ji Hyun cười ha ha nói: “Chị cũng không phải là những cô bé thích mộng mơ. Mở miệng ngậm miệng chính là cả một đời, cả đời rất dài, đâu dễ dàng như vậy được.”
Dừng lại một chút, Kim Ji Hyun thở dài nói: “Chị đã từng còn trẻ, cũng từng mơ mộng, cũng từng nghĩ cả một đời sẽ ở bên người mình yêu thương. Nhưng kết quả được thực tế dạy cho cách làm người, hiện tại chị không muốn dựa vào đàn ông, cả đời này sống một mình cũng rất tốt.”
Triệu Dật cười nói: “Mọi việc đều có lợi và có hại. Hai người thì chung quy vẫn là hai linh hồn sống động, đương nhiên sẽ có va chạm, có bất đồng. Một người thì muốn làm gì thì làm.”
Triệu Dật bưng cháo lên, ăn hết ngụm cuối cùng, thỏa mãn lau miệng nói: “Em ăn no rồi, thật ngon miệng.”
Ánh mắt Kim Ji Hyun thoáng có chút thất thần nói: “Ăn no rồi, vậy chị bảo trợ lý đưa cậu về khách sạn…”
Kim Ji Hyun nói: “Em ngược lại rất thẳng thắn, đàn ông bình thường đều cố gắng duy trì hình ảnh một người đàn ông tốt, ngược lại em thì đi tự thú là như thế nào, sợ chị yêu em sao?”