Chương 671: Nhất thời có chút xúc động
Đây là sự thật.
92 điểm tố chất thân thể đủ để nghiền ép mấy kẻ giết người kia, kỹ năng chiến đấu càng làm cho kẻ giết người cầm dao găm chỉ giống như là một đứa trẻ.
Tuy rằng đối phương rất thông minh cắt đứt nguồn điện, lợi dụng việc bản thân quen thuộc với địa hình trong phòng để làm ưu thế, thế nhưng chênh lệch quá lớn.
Triệu Dật không chỉ có kỹ năng chiến đấu, thân thể nhanh nhạy, hơn nữa còn có khả năng nhìn qua một lần thì sẽ không quên.
Từ lúc hắn mở cửa đối mặt với Triệu Dật thì kết quả này đã định trước.
Đương nhiên nếu không có đủ tự tin như vậy thì Triệu Dật cũng sẽ không một mình đi gặp tên sát nhân kia.
Nếu như không phải do thời gian vô cùng khẩn cấp thì Triệu Dật cũng sẽ không tự mình ra tay, mà sẽ lựa chọn yên lặng đi đến đó. Sau đó gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát để cảnh sát ra tay cứu người.
Kim Ji Hyun nghe Triệu Dật giảng giải, đối với Triệu Dật càng thêm khâm phục.
Bản thân là một tỷ phú, lại có thể tự mình mạo hiểm tính mạng đi cứu một người không liên quan đến mình, đây thật sự là tuyệt vời.
Anh hùng!
Triệu Dật thấy sự tình đã nói rõ ràng thì tạm biệt: “Thời gian không còn sớm, em cũng nên về khách sạn thôi…”
Kim Ji Hyun thoáng do dự nói: “Thời gian muộn như vậy rồi, cần gì phải phiền phức như vậy. Chỗ này của chị có rất nhiều phòng còn trống, em ở lại đi.”
Ở lại?
Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc.
Kim Ji Hyun đã rất tự nhiên đứng lên, cười nói: “Em vừa mới hóa thân bảo vệ cho Choi HyunA, đêm nay ở nơi này đi để cho chị trải nghiệm cảm giác an toàn được anh hùng bảo hộ một chút đi, chị lập tức sai người chuẩn bị phòng cho em.”
Triệu Dật thấy Kim Ji Hyun nói đến đây thì cũng không nói nhảm nữa, mỉm cười nói: “Vậy em xin làm phiền vậy.”
Sắp xếp phòng xong, Kim Ji Hyun lấy ra một bộ đồ ngủ nam hoàn toàn mới đưa cho Triệu Dật nói: “Đồ ngủ cho em.”
Tựa hồ lo lắng Triệu Dật thắc mắc làm sao cô lại có sẵn đồ ngủ nam, Kim Ji Hyun lại giải thích: “Cha của chị mỗi năm đều đến đây ở một thời gian ngắn, đây là chị mua trước cho ông ấy mấy bộ.”
“Cám ơn chị, thời gian không còn sớm, chị nghỉ ngơi sớm một chút.”
Triệu Dật tắm rửa, thay đồ ngủ, nằm trên giường cầm lấy điện thoại di động thì phát hiện trên điện thoại di động có một tin nhắn mới.
Choi HyunA: Oppa, có phải là anh không?
Quả nhiên bị nhận ra rồi sao?
Triệu Dật: Ừm, em không sao chứ?
Choi HyunA: Thật sự là anh! Oppa, thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh đến cứu em thì em e rằng ngày mai sẽ chết. Tên kia là một kẻ biến thái, hắn ta nói hắn ta thích nhìn người khác như ruồi bọ mò mẫm tìm đường trong hoảng loạn, hắn ta còn kể cho em nghe chuyện giết người của hắn trước đó. Mỗi lần hắn bắt được người nào đều đợi hai ngày để quan sát xem cảnh sát có thể tìm được hắn hay không. Khi không có người tìm được hắn, hắn sẽ không chờ đợi nữa, hắn sẽ chậm rãi giết chết người bị bắt cóc rồi lại ném xác đi. Hắn muốn mọi người phải sợ hãi hắn, hắn rất thích bị người ta nói đến cảm giác người khác sợ hãi hắn như thế nào...
Triệu Dật: Hắn ta không làm gì em chứ?
Choi HyunA: ...
Trong lòng Triệu Dật trầm xuống, chẳng lẽ tên biến thái kia đã làm gì Choi HyunA sao?
Kim Ji Hyun lấy lại tinh thần, đưa tay vén tóc cười nói: “Chị đã mấy năm rồi không ăn sáng cùng đàn ông cho nên nhất thời có chút xúc động…”