Dáng vẻ của Triệu Dật rõ ràng chính là đang nói chuyện video với người khác. Tần Băng Lạc liếc nhìn một cái nhưng lại không đi tới mà lại đi về phía ban công.
Dù Triệu Dật can đảm hay da mặt dày đến mức nào thì giờ phút này trong lòng cũng cảm thấy chột dạ, trên lưng đổ mồ hôi.
Tần Băng Lạc tuy rằng chỉ là nhàn nhạt nhìn sang bên này một cái, thậm chí cũng không nói gì. Nhưng cái liếc mắt kia rõ ràng làm cho Triệu Dật cảm thấy cô ấy thật sự đã nhìn thấu tất cả.
Tuy rằng vì muốn an toàn nên Triệu Dật mang tai nghe để nói chuyện, Tần Băng Lạc không nghe được tiếng của Liễu Vũ Phi. Nhưng mà chỉ cần Tần Băng Lạc cất tiếng nói, Liễu Vũ Phi hoàn toàn có thể nghe được!
Muốn kết thúc cuộc gọi video ngay bây giờ sao?
Như vậy chẳng phải là đang chột dạ ư?
Nhưng nếu như không kết thúc cuộc gọi video này, lỡ như Tần Băng Lạc từ ban công lại gần xem hoặc là nói mấy câu, vậy không phải tất cả đều kết thúc sao?
Không được!
“Ừm, bạn anh gọi, anh cúp máytrước, lát nữa lại nói chuyện nha.”
Triệu Dật không dám nói bất cứ từ nào quá nhạy cảm, khóe mắt lại liếc về phía ban công.
Tần Băng Lạc đến ban công để lấy chiếc khăn lông lớn được giặt vào hai hôm trước Việc này hiển nhiên là không mất nhiều thời gian, rất nhanh sẽ đi vào trong này. Cũng may là Liễu Vũ Phi ngược lại rất dứt khoát, lưu loát nói: “Được, anh đi đi, lát nữa lại nói chuyện, tạm biệt!”
“Ừm, được, tạm biệt!”
Ngay lúc nói những lời này, Tần Băng Lạc cầm khăn lông đi vào.
Tần Băng Lạc nhìn Triệu Dật cười cười, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục đi vào phòng ngủ rồi vào phòng tắm.
Nụ cười thật đẹp, nhưng giờ phút này Triệu Dật lại có cảm giác sợ hãi.
Sợ hãi!
Triệu Dật kết thúc video, thở dài một hơi.
Lưng áo ướt đẫm mồ hôi!
Sau khi uống một ngụm nước thật lớn, lúc này Triệu Dật mới cẩn thận suy nghĩ lại tình huống vừa rồi.
Tần Băng Lạc vừa rồi không nói gì là xuất phát từ việc được giáo dục lễ phép hay là cô ấy tránh né?
Những lời mình nói lúc nãy, hẳn là cô ấy ít nhiều đều nghe được một chút, chẳng lẽ cô ấy không bận tâm sao?
Cảm giác có chút kỳ quái?
Triệu Dật bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tần Băng Lạc và hắn đã từng nói chuyện về biển hoa, điều này chứng tỏ cô ấy chắc chắn biết chuyện của Liễu Vũ Phi.
Có lẽ chưa chắc cô ấy đã biết nữ sinh được tặng một biển hoa kia là ai nhưng chắc hẳn cô ấy đã biết bên cạnh mình còn có cô gái khác, hơn nữa không phải chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng hỏi qua một câu.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ chuyện này cô ấy để ở trong lòng, hoặc là cho dù biết cũng làm bộ không biết?
Nói cách khác, trong lòng cô ấy thật sự chấp nhận chuyện này?
Triệu Dật nghĩ như vậynhưng trong lòng lại hoài nghi.
Tần Băng Lạc sẽ không làm vậy phải không?
Cô ấy vừa có gia cảnh ưu tú lại vừa xinh đẹp, còn có tài năng cưỡi ngựa, có thể nói cô là người có tính cách vô cùng độc lập. Chẳng lẽ với điều kiện tốt như vậy Tần Băng Lạc lại có thể chấp nhận sự thật rằng mình có bạn gái khác?
Hoặc là cô ấy cảm thấy có thể khiến mình suy nghĩ lại mà tiếp tục ởbên cạnh cô ấy ?
Triệu Dật có chút thấp thỏm nhưng cũng không lập tức rời đi mà tiếp tục ngồi trên sô pha xem tivi. Không thể đi ra ngoài nghe video thì bật tivi, sau đó kết thúc video lập tức tắt tivi, làm như vậy không phải càng đáng nghi hay sao.
Triệu Dật cầm điện thoại di động chơi game và xem tivi khoảng nửa giờ thì Tần Băng Lạc từ trong phòng tắm đi ra.
Triệu Dật xem thêm vài phút rồi tắt tivi, cất điện thoại di động và trở về phòng ngủ.
Tần Băng Lạc đang ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Triệu Dật đi tới vừa cười vừa cầm lấy máy sấy tóc nói: “Nào, để anh giúp em sấy tóc.”
Tần Băng Lạc mỉm cười nhìn Triệu Dật rồi đưa máy sấy tóc cho hắn.
Triệu Dật cẩn thận giúp Tần Băng Lạc sấy tóc, trong lòng thì thấp thỏm chờ đợi.
Nếu trong lòng Tần Băng Lạc có nghi vấn, hiện tại với bầu không khí này hẳn là thời điểm thích hợp nhất để hỏi.
Có lẽ cô ấy sẽ dùng giọng điệu rất hời hợt để hỏi mình nghe điện thoại của ai hoặc gọi video với ai? Cô ấy sẽ bắt đầu hỏi như vậy chăng?
"Ngày mai chúng ta lại đi dạo trung tâm thương mại, mua thêm mấy bộ ga giường bốn mùa gì đó nha. Tuy rằng phòng ngủ phụ không có người ở, nhưng cũng phải chuẩn bị, sau này có khách đến ở cũng thuận tiện hơn. Nếu không có khách thì mua thêm mấy bộ ga để thay giặt cũng được..."
Cái gì?
Bốn bộ ga giường?
Chỉ có thế thôi à?
Triệu Dật không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười trả lời: “Được, mua thêm mấy cái ruột gối gì đó cũng được, muốn mua cái gì thì mua hết, dù sao cũng có anh khuân vác giúp em.”
Tần Băng Lạc cười khúc khích nói: “Đúng vậy. Anh vừa làm người khuân vác còn vừa làm tài xế, lại không cần trả tiền cho anh, thật là tốt nha.”
Hai người vừa cười nói vừa sấy tóc, sau khi dọn dẹp xong tất cả mọi thứ thì hiển nhiên vận động một phen. Tiếp đó Tần Băng Lạc ôm eo Triệu Dật và tựa đầu vào cánh tay của hắn rồi nhắm mắt lại.
Triệu Dật tắt đèn và thở một hơi nhẹ nhõm.
Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua sao?
Không có một câu hỏi, cho dù là câu hỏi thông thường cũng không có, điều này ngược lại có vẻ không bình thường.
Nhưng Tần Băng Lạc không hỏi, Triệu Dật tự nhiên sẽ không chủ động nói đến chuyện này, như vậy không phải là tự tìm phiền phức sao?
Ngay khi Triệu Dật đang muốn thả lỏng tâm trạng để nhắm mắt ngủ, trong bóng tối bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tần Băng Lạc.
“Triệu Dật, anh sẽ luôn thật lòng cưng chiều và yêu thương em cả đời chứ?”