Tần Hải rất hài lòng với câu trả lời của Triệu Dật, nhưng vẫn phải bày tỏ thái độ nên có, nói rõ ràng trước. Nếu không người khác biết sẽ tưởng rằng hắn khi dễ đứa nhỏ này, chiếm đoạt tiền của cậu ấy.
Tuy rằng nhà họ Tần không thuộc dạng giàu có bậc nhất nhưng vẫn có tài sản chục tỷ. Nếu không phải như thế thì làm sao giới thượng lưu ở Thượng Hải lại coi nhà họ Tần là nhân vật tai to mặt lớn?
Ở thời đại bây giờ, khắp nơi đều có người sở hữu tài sản một trăm triệu hoặc mấy chục triệu, nên những người này không tính là đại gia. Thật sự muốn tự xưng là đại gia, tốt xấu gì cũng phải có tài sản ít nhất là vài tỷ...
Cũng bởi vậy mà Tần Hải thật sự khinh thường việc đi chiếm đoạt tiền của một hậu bối. Thậm chí trong lòng hắn cũng cân nhắc đến việc nếu như sau này hai người bọn họ kết hôn, thì sẽ mua lại cho hai đứa một căn biệt thự làm quà cưới. Mặc kệ sau này chúng nó ở Thượng Hải, Thiên Phủ hay ở Giang Châu cũng không thể để con gái của mình bị yếu thế được.
Nói cho cùng, mình chỉ có một đứa con gái này. Sau này già yếu, gia sản chục tỷ này không phải cũng đều là để lại cho con gái và chồng của nó sao?
"Đi thôi, ăn mừng nhà mới nào. Tối nay phải ăn mừng thật lớn, phải uống vài chén mới được."
Quách Kết Phương cười nói: "Ông lại tìm được lý do quang minh chính đại để uống rượu rồi nha.”
Tần Hải cười ha hả nói: "Chuyện vui thế này chẳng lẽ lại không uống rượu chúc mừng sao? ”
Tần Băng Lạc và Triệu Dật cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Những ngày bình thường Tần Hải uống rượu quá nhiều sẽ bị Quách Kết Phương phê bình, thế nên Tần Hải luôn uống trong lo lắng và luôn sợ bị phát hiện.Hiện giờ có cơ hội uống rượu quá hợp lý, làm sao hắn có thể bỏ qua?
...
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Dật và Tần Băng Lạc chuyển đến nhà mới ở.
Không có cha mẹ ở bên cạnh, cuộc sống của hai người trở nên rất dễ chịu và thoải mái.
Ban ngày hôn chụt chụt, buổi tối rên a a.
Ngủ đến khi nào muốn dậy thì dậy, tay trong tay cùng nhau dạo phố.
Hai người đem những món nội thất nhìn không thuận mắt hoặc đồ đạc không thích đều ném đi và tìm người quét dọn sạch sẽ một lượt. Sau đó thì bắt đầu mua về đủ loại đồ dùng và chuyển vào nhà mới.
Trong vài ngày, toàn bộ căn nhà nhanh chóng tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Trên ban công có nhiều hoa, trong phòng có thêm nhiều cây xanh trang trí.Còn có đủ loại đồ vật nhỏ được lựa chọn kỹ lưỡng.
Hai người bắt đầu cuộc sống sớm chiều gắn bó với nhau.
Trong thời gian chung sống với Tần Băng Lạc, Triệu Dật còn phải liên lạc với Liễu Vũ Phi. Dù sao cũng là người yêu của nhau, bạn trai cho dù đi công tác thì cũng không thể biến mất luôn như vậy được.
Trong mấy cô bạn gái thì chỉ có Phùng Tiếu Tiếu là ít khi chủ động tìm Triệu Dật, nhiều nhất cũng chỉ hỏi thăm ân cần một chút. Cô sẽ không đột nhiên gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Triệu Dật.Cho dù có việc cũng là nhắn tin trên Wechat hoặc gửi tin nhắn thoại gì đó.
Diệp Thiến mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với Triệu Dật, nhưng mà sẽ không tán gẫu nhiều. Chủ yếu là nói về những chuyện đáng nói xảy ra trong ngày, tuy là hay bất chợt gọi điện nhưng mà cũng rất ít. Dù sao trong xã hội bây giờ việc mọi người liên lạc với nhau qua điện thoại đã ngày càng ít đi, Wechat và các ứng dụng nhắn tin càng ngày càng nhiều.
Liễu Vũ Phi thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, có đôi khi là ban ngày đang đi học, có khi là buổi tối nằm trên giường.
Liễu Vũ Phi: Chuyện hôm nay đã làm xong chưa?
Triệu Dật: Xong rồi, thật ra cũng không có nhiều việc quan trọng, chỉ là gặp gỡ vài người rồi cùng tán gẫu, ăn uống vui chơi các kiểu.
Liễu Vũ Phi: Vậy bây giờ anh đang ở đâu, khách sạn sao?
Triệu Dật: Sống trong nhà của một người bạn, để thuận tiện cho việc uống rượu đấy mà.
Liễu Vũ Phi: À, bây giờ anh đang ở một mình sao?
Triệu Dật: Đúng vậy.
Triệu Dật vốn là thuận miệng trả lời, kết quả vừa mới gửi tin nhắn đi thì một cuộc gọi video lập tức hiện trên màn hình.
Triệu Dật sợ hãi, bởi vì Tần Băng Lạc đang ở ngay bên cạnh tìm quần áo để chuẩn bị đi tắm.
Cũng may điện thoại bật chế độ im lặng, nếu không chỉ sợ lúc này mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Triệu Dật chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy cuộc gọi video, cầm lấy điện thoại di động rồi chậm rãi đi vào phòng khách và tiện tay mở tivi. Nghe được Tần Băng Lạc đã vào phòng tắm, lúc này mới chấp nhận yêu cầu gọi video của Liễu Vũ Phi .
Liễu Vũ Phi đang ngồi trên giường ký túc xá, tò mò hỏi: “Anh làm gì vậy, sao lại từ chối gọi video?”
Triệu Dật lắc lắc ly nước trong tay nói: “Vừa mới đi lấy nước, còn em đang đọc sách à?”
Liễu Vũ Phi cười nói: “Vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm nên đang chờ cho tóc khô.”
Triệu Dật ồ một tiếng rồi nói: “Vậy phải để tóc khô rồi mới ngủ, không thì sau này có thể bị đau đầu.”
Liễu Vũ Phi cười tủm tỉm nói: “Em biết rồi. Anh xem tivi một mình à?”
Triệu Dật cầm điện thoại hướng camera quay xung quanh rồi đi dạo một vòng, mặt không đổi sắc bình tĩnh như thường mà trả lời: “Bạn anh đi mua đồ ăn rồi, bọn anh chuẩn bị uống một trận…”
Triệu Dật vừa nói xong thì cửa phòng tắm trong phòng ngủ chính đột nhiên mở ra.Sau đó Tần Băng Lạc từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt nhìn thẳng vào người Triệu Dật.
Sự việc xảy ra đột ngột, Triệu Dật căn bản không kịp tránh né, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh toát đang chảy trên lưng.