Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

 

             Lúc trước, chính mình đã nói là chỉ cần hắn có thể cứu sống ông nội thì dù hắn có muốn cổ phần của tập đoàn Thiên Hà thì mình cũng tình nguyện cho hắn. Hắn bảo không cần cổ phần, làm thế là vì mình, lúc đó mình đang định mở miệng nói chỉ cần hắn cứu được ông nội thì muốn mình làm gì, mình cũng sẽ đồng ý. Nhưng mình lại bị hắn bịt miệng, không cho nói ra lời hứa hẹn.  

             Có lẽ hắn đoán được mình muốn nói gì nên mới bịt miệng mình lại như vậy.  

             Khổng Hi nghĩ lại động tác bịt miệng bá đạo của hắn lúc đó thì bỗng nhiên cảm thấy Triệu Dật rất có khí chất đàn ông.   

             Đã vậy rồi thì còn do dự gì nữa?  

             Trước giờ Khổng Hi không phải kiểu người suy tính kỹ lưỡng, một khi đã quyết định xong thì sẽ làm ngay, mạnh mẽ và dứt khoát.  

             Hai tay Khổng Hi ôm lấy cổ Triệu Dật, kiễng chân, chủ động hôn một cái.  

             Lúc Triệu Dật vừa chạm tay vào lưng cô thì Khổng Hi lại đỏ bừng mặt mà buông ra.  

             “Đây là nụ hôn đầu của em, từ giờ trở đi em đã là bạn gái của anh rồi, có điều những thứ khác… Phải đợi sau khi ông nội em xuất viện, bình phục hoàn toàn…”  

             Những thứ khác?  

             Quả nhiên mỗi người một tính cách, không ai giống ai.  

             Khổng Hi cũng được coi là tổng giám đốc công ty nên tác phong làm việc cũng nhanh nhẹn, dứt khoát, mạnh mẽ.  

             Bây giờ mới quyết định làm bạn gái mình, cô ấy còn cân nhắc đến cả những chuyện phát sinh sau đó rồi sao?   

             Bản thân mình cũng không vội.  

             Ông nội cô ấy còn đang nằm viện, dù mình có cầm thú đến mấy thì sao có thể có suy nghĩ ngủ với em ấy vào lúc này được cơ chứ?  

             Triệu Dật mím môi, cảm xúc cũng trở lên dịu dàng.  

             Có vẻ Khổng Hi sợ Triệu Dật hiểu nhầm nên nhanh chóng giải thích thêm: “Em không coi đây là một giao dịch, chỉ là ông nội em còn đang nằm viện nên trong lòng em lúc nào cũng như chỉ mảnh treo chuông, không buông ra được…”  

             Triệu Dật không nhịn được cười, dùng tay véo nhẹ má Khổng Hi: “Em coi anh là loại người gì vậy, đã là bạn gái của anh rồi thì sớm muộn cũng là người của anh thôi, không chạy được đi đâu được, cho nên không cần phải vội. Trước mắt hãy cứ chăm sóc cho ông thật tốt đã nhé…”  

             Mặt Khổng Hi đã đỏ ửng như nhuộm, dù sao con gái mà chủ động nói đến chuyện này thì cũng rất lạ, thật sự là rất lúng túng…  

             Nhưng mà Khổng Hi đang rất cảm động.  

             Tuy chàng trai này nhỏ tuổi nhưng cũng rất trưởng thành, điềm tĩnh và cũng rất phong độ.  

             “Bây giờ ông nội đang ngủ ngon rồi, anh cũng đã vất vả chạy ngược chạy xuôi cả ngày nay chưa kịp ăn uống gì cả. Hay là em với anh ra ngoài ăn cơm đi?”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Cũng được, nói anh làm gì, em cũng phải ăn đi, nhìn em gầy đến mức nào rồi kìa.”  

             Khổng Hi ừ một tiếng: “Vậy đi thôi, ông nội mới ngủ nên chắc sẽ ngủ lâu đấy. Trước kia không bao giờ ngủ yên được, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.”  

             “Được!”  

             Hai người đi bộ ra khỏi bệnh viện, đi cũng gần, vào một quán cơm gần đó gọi mấy món sườn xào, lòng xào , thịt hấp, củ sen xào và canh cà chua trứng.  

             Khổng Hi cầm lấy bát của Triệu Dật, lấy cho Triệu Dật một bát cơm thật đầy sau đó đặt ở trước mặt Triệu Dật. Động tác dịu dàng rất giống dáng vẻ của một người vợ hiền.  

             Triệu Dật đi đi lại lại suốt mấy tiếng đồng hồ đã đói bụng từ lâu, cho nên cũng không khách sáo gì cả, ăn ào ào một mạch hết luôn ba bát cơm, húp thêm một bát canh trứng xong thì mới hài lòng đặt bát xuống.  

             “No rồi! Thật là thoải mái!”  

             Khổng Hi ăn cơm rất nho nhã, khác hoàn toàn với Triệu Dật. Nói gì thì nói, gương mặt xinh đẹp thì động tác ăn cơm, gắp đồ ăn, nhai cơm cũng đều đẹp.  

             Khổng Hi thấy Triệu Dật cứ nhìn mình chằm chằm thì hơi khó chịu nói: “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì thế?”  

             Triệu Dật mỉm cười cảm thán: “Rất dễ thương nha, nên anh chỉ muốn nhìn mãi.”  

             Triệu Dật thẳng thắn thế, như rót mật vào lòng Khổng Hi. Làm gì có cô gái nào không thích nghe người yêu khen ngợi chứ?  

             Khổng Hi liếc Triệu Dật một cái, nói nhỏ: “Cái anh này!”  

             Trước mặt Triệu Dật, Khổng Hi hoàn toàn không có dáng vẻ của một nữ tổng giám đốc lạnh lùng. Biết sao được, lần đầu gặp nhau thì cô uống say đến nỗi ngã ra đất nên Triệu Dật đã phải cõng cô về phòng. Sau đó lại cá cược thua nên phải gọi người ta là anh. Tập hợp tất cả những điều này lại thì còn gì là dáng vẻ của tổng giám đốc nữa chứ?  

             Bây giờ Triệu Dật còn giúp chữa khỏi bệnh cho ông nội, đưa Khổng Hi ra khỏi vực sâu. Mọi hành động đều nam tính, có thể lo toan, gánh vác như thế, đâu có vẻ nào là nam sinh mới lớn đâu chứ?  

             Bây giờ Khổng Hi gọi anh rất thuận miệng, rất trôi chảy, lại còn kéo dài âm cuối nghe rất thân mật nên nghe một tiếng thôi cũng đủ làm con tim rung rinh làm cho Triệu Dật lộ ra bản chất ngay lập tức.  

             Đúng là yêu tinh mà!  

             Triệu Dật cảm thán trong lòng, cũng may mình đang ngồi, nếu không thì chẳng phải đã thành trò cười cho thiên hạ rồi à?  

             Khổng Hi thấy Triệu Dật trở nên lúng túng và ngốc nghếch trong nháy mắt thì lập tức hiểu ra nên cũng hơi lúng túng, nhưng cũng có chút đắc ý.  

             Hừ, ai bảo nhìn mình chằm chằm như thế, ai cho trêu ghẹo mình!

Advertisement
';
Advertisement