Trước đây, vì bệnh này mà chức năng tim phổi của ông đã suy giảm dần nên cả người ông khó chịu vô cùng, mỗi lần hít thở đều khó khăn. Thế nhưng đột nhiên bây giờ ông lại thấy thở ra hít vào đã nhẹ nhàng, dễ dàng hơn hẳn!
Mặc dù chưa được bằng khi khỏe mạnh bình thường nhưng đã không còn khó nhọc như lúc trước nữa.
Cảm giác giống như đang bị người ta bóp chặt lấy cổ nên hít thở vô cùng khó khăn nhưng đột nhiên người đó lại buông lỏng tay, mặc dù vẫn chưa thật sự thoải mái nhưng đã dễ thở hơn nhiều!
Chẳng lẽ đây là ảo giác của mình?
Ông cố gắng hít sâu mấy hơi, cảm nhận không khí trong lành tràn vào phổi ngay lập tức làm ông xúc động muốn rơi nước mắt.
Chỉ có trải qua rồi mới thật sự biết được một hơi thở bình thường cũng vô cùng hạnh phúc là thế nào.
Không chỉ có thế, ông cảm thấy dường như trái tim mình cũng đã co bóp mạnh hơn một chút rồi.
Mặc dù thay đổi này rất nhỏ thôi nhưng ông vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
Từ sau khi cho ông uống thuốc xong thì Khổng Hi vẫn luôn ngồi cạnh giường để trông nom, cho nên cô cũng ngay lập tức nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên mặt ông nội.
Khổng Hi đứng bật dậy ngay lập tức, vui mừng như điên, cô cúi người nắm chặt tay ông cụ: “Ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Ông Khổng thử thở một hơi, ánh mắt đã khôi phục tỉnh táo hơn, nhẹ nhàng gật đầu nói khẽ: “Ông cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hít thở dễ dàng, tim cũng đập mạnh hơn một chút…”
Khổng Hi vô cùng vui sướng trong lòng, bệnh tình của ông nội đã chuyển biến tốt rồi.
Triệu Dật ở bên cạnh, mỉm cười: “Bệnh có chuyển biến tốt thì chứng tỏ là thuốc tốt, tất nhiên thuốc có tốt đến mấy thì cũng phải chờ qua 3 - 4 ngày thì bệnh của ông mới có thể chữa khỏi hoàn toàn được, đến lúc đó ông lại có thể đi lại nhanh nhẹn, tinh thần phấn khởi…”
Ông Khổng yên tâm ngủ thiếp đi. Lúc trước, kể cả là đang hôn mê thì ông cũng rất đau đớn và khó chịu đến nỗi tinh thần sa sút, bây giờ bệnh đã chuyển biến tốt hơn nên cuối cùng ông cũng có thể ngủ ngon giấc.
Khổng Hi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó quay người ôm chầm lấy Triệu Dật.
“Cảm ơn cậu, thật sự tôi không biết bày tỏ sự biết ơn trong lòng tôi thế nào cả, ông nội chính là người quan trọng nhất của tôi…”
Dáng người Khổng Hi cao gầy nhưng cứ vậy ôm Triệu Dật thật chặt nên Triệu Dật cũng cảm nhận được tấm chân tình của cô.
Triệu Dật vỗ về lưng Khổng Hi, mỉm cười nói: “Cô đừng quên rằng cô đã gọi tôi là anh đấy nhé, em gái gặp khó khăn thì đương nhiên người làm anh phải đến giúp đỡ chứ…”
Lúc trước, tâm trạng của Khổng Hi sa sút nên Triệu Dật cũng không dám nói đùa kiểu anh anh em em này, bây giờ bệnh của ông đã chuyển biến tốt đẹp rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Khổng Hi cũng đã được buông bỏ nên Triệu Dật mới dám trêu chọc cô.
Khổng Hi đỏ bừng mặt, trước đây cô cá cược thua Triệu Dật, dám chơi dám chịu nên mới gọi Triệu Dật là anh. Nhưng lúc này, đang ôm Triệu Dật mà gọi nhau như thế bỗng cảm thấy có hơi kỳ lạ…
Khổng Hi ngẩng đầu nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt trong veo: “Có lẽ anh thực sự là thiên sứ mà ông trời đã ban cho em, anh trai à!”
Triệu Dật cười nói: “Anh rất thích câu này đấy!”
Khổng Hi cắn cắn môi, đột ngột nói: “Có phải anh thích tôi hay không?”
Triệu Dật mỉm cười: “Nếu không phải thì sao?”
Nếu không phải thì sao?
Khổng Hi vừa đỏ mặt, vừa thẹn thùng.
Đúng thế!
Nếu Triệu Dật không thích cô thì sao lại dành cho cô viên thuốc thần kỳ như vậy?
Rất nhiều chuyên gia đều đã nói bệnh tình đã vô phương cứu chữa, nhưng Triệu Dật vừa đưa viên thuốc này đến thì lập tức có hiệu quả nhanh chóng.
Hơn nữa, theo như lời Triệu Dật nói thì sau ba ngày nữa bệnh tình của ông nội có thể được chữa khỏi hẳn!
Đúng là thực sự quá thần kỳ!
Cái gì đắt tiền nhất trên thế giới này?
Tính mạng chính là thứ đắt tiền nhất!
Viên thuốc này có thể cứu ông nội một mạng, như Triệu Dật đã nói rồi, chỉ cần chăm sóc thật cẩn thận thì ông nội có thể sống thêm hai mươi năm, ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì!
Tất cả đều nhờ có viên thuốc thần kỳ kia của Triệu Dật!
Triệu Dật không thiếu tiền, nếu đây không phải là thích thì là gì?
Không chỉ là thích đơn thuần mà là vô cùng thích!
Khổng Hi mím môi, nói nhỏ: “Tôi hơn cậu rất nhiều tuổi.”
Triệu Dật mỉm cười, kiên định trả lời tự nhiên: “Tôi không quan tâm, mặc kệ cô hơn mấy tuổi thì cũng phải gọi tôi là anh.”
Trong lòng Khổng Hi ngổn ngang trăm mối tơ vò, nhất thời bối rối, nhìn Triệu Dật đang mỉm cười trước mặt đột nhiên Khổng Hi cảm thấy chàng trai này rất an toàn, rất thu hút.
Khổng Hi hơi rung động: “Anh có muốn làm bạn trai của em không?”
Triệu Dật cười híp mắt nói: “Từ cái ngày anh cõng em về khách sạn thì anh đã coi em là bạn gái của anh rồi, em trốn không được đâu.”
Triệu Dật nói ra lời như tổng tài bá đạo làm cho Khổng Hi lại gợn lên từng đợt sóng trong lòng.
Được rồi!
Chỉ cần hắn không ngại tuổi tác của mình, những cái khác quan tâm làm gì?