Triệu Dật mỉm cười, dáng vẻ tự tin nói: “Chuyện lớn như vậy sao tôi có thể nói đùa với cô được?”
Khổng Hi càng vui mừng kinh ngạc ra mặt, nhưng vẫn không nén được nghi ngờ, dò hỏi: “ Cậu không phải bác sĩ thì sao có thể chữa bệnh được?”
Triệu Dật cười cười không trả lời.
Khổng Hi nhìn Triệu Dật vài lần, về đến phòng thì nhanh chóng lấy bệnh án của ông nội ra, trong đó có toàn bộ số liệu kiểm tra và chẩn đoán bệnh của các chuyên gia.
Triệu Dật nhận lấy bệnh án, ngồi xuống ghế trên hành lang và xem đi xem lại rất cẩn thận.
Hắn không phải bác sĩ, cũng không hiểu y học, hắn chỉ muốn xác định nguyên nhân chủ yếu làm cho ông Khổng hôn mê bất tỉnh. Bởi vì thẻ chữa bệnh có hạn chế đó là nó chỉ có thể điều trị một bệnh duy nhất!
Nhất định Triệu Dật phải xác định bệnh nặng nhất của ông Khổng sau đó mới có thể sử dụng thẻ chữa bệnh một cách chính xác nhất. Nếu không, chẳng may điều trị sai bệnh, chữa được bệnh nhẹ còn bệnh nặng thì bó tay, thế chẳng phải là đã lãng phí thẻ chữa bệnh hay sao?
Khổng Hi nhìn Triệu Dật chăm chú xem báo cáo chẩn đoán bệnh thì đột nhiên có tâm trạng sốt ruột vô cùng.
Lý trí nhắc nhở Khổng Hi rằng các chuyên gia đều đã nói không có cách nào để điều trị bệnh được nữa, nhưng một thanh niên như Triệu Dật thì có thể có cách gì?
Cậu ấy không học y, mà giả sử có học y thì cũng chỉ mới lên đại học thôi, cũng chưa thể có kiến thức uyên bác gì được. Khổng Hi cũng nhớ rất rõ rằng cha của Triệu Dật là ông chủ của một công ty vật liệu xây dựng nhỏ thôi, đâu có liên quan gì với y học đâu chứ?
Dù Khổng Hi đã biết khả năng của Triệu Dật rồi nhưng lại không thể ngừng đặt hy vọng vào Triệu Dật, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích.
Dù sao bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào nữa.
Ngoài kỳ tích ra thì đã không còn cách nào có thể đưa ông nội cô trở lại nữa.
Một lúc lâu sau, Triệu Dật ngẩng đầu, cười nói: “Có vẻ đúng như những gì cô nói, bệnh tim phổi này là nguyên nhân chủ yếu làm cho ông cô hôn mê. Tôi nghĩ tôi có thể cứu ông, nhưng mà trước hết cô phải tin tưởng tôi đã.”
Khổng Hi mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Triệu Dật: “Có thể cứu ông thật sao?”
Triệu Dật gật đầu: “Tôi từng may mắn được một chuyên gia y học tặng cho một viên thuốc thần kỳ, mặc dù không thể chữa được tất cả mọi bệnh nhưng có thể chữa được đa số bệnh. Bao gồm cả căn bệnh tim phổi này. Nhưng mà thuốc này không có nơi nào sản xuất nên không có bất kỳ mô tả nào, cũng không có bất kỳ báo cáo kiểm nghiệm nào…”
Khổng Hi nắm chặt một cánh tay của Triệu Dật, kích động hỏi: “Thật sự có thể chữa được sao?”
Triệu Dật gật đầu khẳng định: “Chữa được.”
Khổng Hi đầy mong chờ, nhìn Triệu Dật: “Đương nhiên tôi tin tưởng cậu, bác sĩ đã nói rồi, không có cách nào nữa. Bây giờ cách nào cũng được, dù chỉ có một tia hy vọng thì tôi đều sẽ thử… Chỉ là, thuốc này chỉ có một viên thôi sao, cậu để cho ông nội tôi dùng thì chẳng phải cậu sẽ không còn nữa…”
Triệu Dật mỉm cười: “Bây giờ mà cô vẫn còn nghĩ đến chuyện này được thì tôi đã cảm thấy được an ủi lắm rồi. Vốn dĩ tôi định giữ lại viên thuốc này để dự phòng thôi, nhỡ như sau này không may như là tôi hay cha mẹ tôi, hoặc người rất quan trọng mắc phải bệnh nguy kịch thì có thể dựa vào viên thuốc này để cứu lại một mạng. Nhưng có điều là bây giờ tôi còn trẻ, cha mẹ tôi cũng còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh nên rõ ràng trong thời gian ngắn không cần dùng đến viên thuốc này…”
“Người tặng thuốc cho tôi cũng đã nói là, nếu để càng lâu thì dược lực của viên thuốc này sẽ càng giảm. Tôi đã nghĩ rồi, trong thời gian ngắn nữa thì chắc chắn người nhà tôi hoặc bạn bè tôi đều không cần dùng đến. Cha mẹ cô đã mất sớm, ông cô là người thân duy nhất của cô, nhất định sẽ là người vô cùng quan trọng với cô. Hơn nữa, cơ thể ông cũng khỏe mạnh, nếu không mắc phải vấn đề gì thì có thể sống thêm hai mươi năm, ba mươi năm cũng được. Vậy thì có thể ở bên cô hai mươi năm, ba mươi năm. Đến lúc đó cô đã có người nhà quan tâm, chăm sóc, sẽ không bất lực khổ sở như bây giờ.”
Hai mắt Khổng Hi lập tức đỏ lên, cảm động nói: “Cảm ơn cậu, mặc dù tôi biết hỏi xin cậu viên thuốc cứu mạng duy nhất này là hành động vô cùng ích kỷ. Nhưng mà ông nội rất quan trọng với tôi nên chỉ cần cậu có thể cứu được ông nội thì tôi bằng lòng báo đáp cậu bằng bất cứ giá nào, kể cả nếu anh muốn cổ phần của tập đoàn Thiên Hà thì tôi cũng cho anh!”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Cái gì tôi cũng không cần, tôi làm tất cả mọi việc chỉ vì cô thôi.”
Khổng Hi cắn răng, lại định nói ra cam đoan lần nữa nhưng Triệu Dật đã dùng tay bịt miệng Khổng Hi lại, nói khẽ: “Tôi biết cô làm liều cũng vì mong cứu được ông cô, tôi cũng biết cô bằng lòng trả bất cứ giá nào. Thế nhưng bây giờ tôi thật sự không cần. Tôi… Tôi quay về lấy thuốc, cô ở lại đây chờ tôi nhé.”
Triệu Dật không đợi Khổng Hi trả lời mà rời khỏi bệnh viện luôn.