Chương 570: Người như vậy sao xứng đáng hưởng thành quả
Lúc trước bọn họ tuy rằng hao phí không ít nhân lực vật lực, nhưng thật ra vốn đầu tư cũng không tính là nhiều, Triệu Dật đầu tư một mạch năm mươi triệu vào, bọn họ muốn giữ lại quá nhiều cổ phần công ty, hiển nhiên là chuyện không thực tế.
Các nhà tư bản đều là những người máu lạnh!
Huống chi chính triệu Dật cũng nói, đầu tư không phải là vì kiếm tiền sao?
Cũng không thể đầu tư năm mươi triệu, còn giao rất nhiều cổ phần công ty cho bọn họ, tự mình gánh chịu rủi ro tài chính, khi có lợi nhuận thì đều là bọn họ hưởng lợi?
Triệu Dật đối với việc này thuận miệng đưa ra phương án giải quyết: "Trước tiên bàn về cổ phần, sau khi nói xong, muốn chia tiền có thể bán cổ phần của mình, tôi dùng một số tiền tương ứng với giá trị cổ phần để thu mua những cổ phần này, sau đó bọn họ có thể lựa chọn lấy tiền rời đi, cũng có thể lựa chọn ở lại tiếp tục làm việc. Chỉ là ở lại làm việc thì không còn là người hợp tác, mà là người được thuê..."
Sự việc này đã làm giáo viên của Mã Dương là Cao Nham kinh ngạc.
Cao Nham cùng Triệu Dật nói chuyện một lần, đưa ra một phương án mới.
10%!
Nhóm bọn họ cộng thêm tất cả thành quả nghiên cứu trước đó vào cổ phần, chiếm giữ mười phần trăm lợi nhuận ròng. Vì thành quả nghiên cứu mà bọn họ phải làm lại nhiều lần. Ngoài ra, bọn họ là người đi làm lấy tiền lương, được lấy phần thưởng cuối năm như các nhà nghiên cứu bình thường.
10% lợi nhuận ròng?
Quả nhiên là gừng càng già càng cay!
Nếu như bây giờ bọn họ muốn lấy cổ phần công ty, vậy triệu Dật hàng năm bỏ tiền đầu tư, sẽ làm giảm cổ phần của bọn họ, làm cho cổ phần của bọn họ càng ngày càng ít, nhưng tỷ lệ 10% lợi nhuận ròng mà Cao Nham đưa ra lại không thay đổi.
Nếu như không nghiên cứu ra thành quả gì, không sinh ra lợi ích, vậy bọn họ ngoại trừ lương cơ bản thì những thứ khác một xu cũng không có.
Dù sao bọn họ cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nhà đầu tư đã thua lỗ muốn hộc máu, có thể phát lương cho bọn họ cũng đã không tệ thì bọn họ còn muốn cái gì nữa?
Nhưng nếu nghiên cứu ra thành quả, sau đó viện nghiên cứu cho dù là bán hết thành quả nghiên cứu, hay là lấy kết quả nghiên cứu đầu tư vào cổ phần hoặc là ủy quyền cho người khác sử dụng để thu phí, vậy lợi nhuận này chính là liên tục không ngừng.
Con số 10% trông chỉ bằng một phần mười, dường như không nhiều, nhưng không thể tưởng tượng được khi đạt quy mô lớn.
Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo trâu bò gì đó, một khi đạt được trình độ đỉnh cao, mặc kệ là đầu tư điện thoại di động, đầu tư ô tô, đầu tư robot, vậy cũng không biết là bao nhiêu sản nghiệp quy mô lớn.
10%?
Cho dù mỗi người chia ra thì ít nhất cũng đều có thể là tỷ phú đó?
Đề nghị này hoàn toàn là vẹn cả đôi đường, cho dù thất bại thì bọn họ còn có thể an tâm làm nghiên cứu mình thích, nhận lương không phải sao?
Triệu Dật cũng cảm thấy phương án này thật sự không tệ, chẳng phải mọi người kiếm được tiền thì mới có động lực hay sao?
Nếu như bọn họ chỉ cầm tiền lương cố định để mưu sinh, ai biết được có chịu làm việc chăm chỉ hay không?
Chỉ khi lợi ích của mọi người bị ràng buộc lại với nhau, họ mới càng thêm cố gắng.
Điều này giống như một nhân viên bán hàng, ông chủ nói với người đó bán hàng chỉ là công việc, không có sự thăng tiến thì dù sao cũng chỉ nhận mức lương cơ bản, sau đó họ sẽ không quan tâm đến việc có thể bán bất cứ điều gì. Nhưng nếu ông chủ nói với họ rằng bán một mặt hàng, họ sẽ được tăng 10% thu nhập thì sau đó động lực của họ sẽ tăng lên nhanh chóng.
Họ sẽ coi đó là sự nghiệp của riêng mình!
Mặc dù họ biết ông chủ kiếm được nhiều tiền hơn, điều đó cũng không ảnh hưởng tới động lực của họ.
Con số 10%, tuy rằng thoạt nhìn có chút thấp, nhưng dù sao Triệu Dật bỏ tiền đầu tư cho bọn họ nghiên cứu, còn muốn phát lương nuôi bọn họ, bọn họ không có nửa phần nguy hiểm, cho dù hạn hán hay lũ lụt cũng đều có thể đảm bảo thu nhập không phải sao?
Nếu không có đầu tư, không thể tiếp tục nghiên cứu thì cũng không có gì.
Triệu Dật rất thoải mái đáp ứng, về phần mười phần trăm nội bộ bọn họ phân chia như thế nào đó là chuyện của bọn họ, Triệu Dật mặc kệ.
Mã Dương bên kia trao đổi có kết quả rất nhanh, trong mười tám người có năm người muốn bán đi tỷ lệ của mình, mà tỷ lệ năm người này cộng lại là 2%, Triệu Dật đưa cho năm người bọn họ hai triệu, sau đó bọn họ bán đi 2% cổ phần, lựa chọn rời đi.
Trong lòng Triệu Dật thật sự rất vui vẻ.
Hai triệu, đổi lại 2% lợi nhuận.
Nếu sau này viện nghiên cứu có thành tựu kiếm được lợi nhuận khổng lồ, những người khác ở lại kiên trì đến cuối cùng đều trở thành tỷ phú, không biết lúc đó bọn họ có hối hận đến tím ruột hay không?
Nhưng cho dù như thế nào, có lẽ bọn họ gia nhập lúc trước cũng chỉ là muốn có đủ ăn mà thôi, đối với việc mình làm không kiên trì cũng không có sự tin tưởng, người như vậy làm sao xứng đáng hưởng thụ thành quả?