Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 566: Gặp Mã Dương  

             Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Vậy cậu cần bao nhiêu tiền để đầu tư vào nghiên cứu, mất bao lâu để đưa ra các sản phẩm có thể thu lại lợi ích cho nhà đầu tư, cậu sẽ nhượng lại kết quả nghiên cứu theo cách nào?”  

             Mã Dương im lặng vài giây, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo ngoại trừ cần một khoản tiền lớn, còn cần rất nhiều nhân tài, càng cần hơn nữa là thời gian. Tôi cũng không thể phán đoán được tương lai mình sẽ đạt tới trình độ nào, cũng không thể chắc chắn chắc khi nào sẽ tạo ra sản phẩm thành công…”  

             Người vây xem thấp giọng nghị luận, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Mã Dương.  

             Muốn kéo đầu tư đầu tiên phải bàn về lợi nhuận.  

             Nếu không có lợi nhuận, thì tại sao tôi phải đầu tư vào nghiên cứu của anh.  

             Huống chi nghe câu trả lời này đủ thấy anh ngay cả nghiên cứu của mình cũng không có một kết luận chính xác. Loại sản phẩm công nghệ cao này muốn đầu tư vào nghiên cứu thì đâu chỉ mấy trăm nghìn, mấy triệu là đủ, đó chính là một hố đen vĩnh viễn không có điểm dừng.  

             Nếu vận khí tốt thì có thể thành công, những loại nghiên cứu thế này có thể là một tiến bộ khoa học lớn nhưng chưa chắc có thể sinh ra lợi nhuận. Nếu vận khí không tốt, ha ha, vậy thì số tiền bỏ ra triệt để đổ vào vũng nước, có khi ngay cả một tiếng động cũng không có. Dù sao thì khi nghiên cứu khoa học, rất nhiều lúc đến cuối cùng mới phát hiện ra phương hướng nghiên cứu ban đầu đã hoàn toàn là sai.  

             “Nếu muốn thu hút đầu tư thì chắc cũng phải có mục tiêu, vậy anh muốn thu hút bao nhiêu tiền đầu tư?”  

             Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Mã Dương hơi do dự một chút: “Càng nhiều càng tốt, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo có rất nhiều hướng, càng nhiều người nghiên cứu càng dễ có được kết quả. Tôi phỏng chừng vốn ban đầu như thế nào cũng phải được một trăm triệu, nếu thật sự không được, mấy chục triệu cũng có thể chịu đựng một chút…”  

             Mã Dương không từ chối nữa, thật ra trong lòng cậu ta giờ phút này đang có cảm giác thất bại.  

             Bởi vì cậu ta cảm thấy việc mình làm thật sự không tốt.  

             Cho dù là chính mình muốn chào hàng hay bán hàng thì cũng phải có đầy đủ kế hoạch để hấp dẫn người khác. Nhưng cậu ta đi thuyết phục mà chỉ có một sản phẩm là “Mùng một”, ngoài ra thì cái gì cũng không có.  

             Có lẽ giống như giáo viên nói, bản thân cậu ta thực sự chỉ phù hợp để trở thành một nhà nghiên cứu đơn thuần.  

             Nếu như không phải đề tài nghiên cứu trước đó đã chấm dứt, nghiên cứu kế tiếp cũng không có tiền để tiếp tục thì cậu ta căn bản cũng không muốn đến tham gia diễn đàn lần này. Có thời gian thì để làm thêm một ít nghiên cứu không tốt hơn sao?  

             Thật ra giáo viên của cậu ta cũng đưa ra biện pháp là báo cáo đề tài nghiên cứu này lên để xin thêm một ít tài chính, nhưng Mã Dương cảm thấy mình không thể lúc nào cũng làm phiền giáo viên. Huống chi, sau đó còn muốn tiến hành nghiên cứu cũng không phải chỉ cần một chút tài chính là được. Hơn nữa cậu ta cũng không biết sau khi nghiên cứu được đầu tư sẽ có được kết quả gì. Nếu như nghiên cứu thất bại vậy chẳng phải cả giáo viên của cậu ta cũng sẽ bị liên lụy hay sao?  

             Vì vậy Mã Dương kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của giáo viên, mà tham gia vào diễn đàn trao đổi lần này.  

             Từng nhà đầu tư lần lượt đưa ra câu hỏi, làm cho cậu ta có chút luống cuống. Ngay khi cậu ta đang thất vọng cùng tự trách bản thân thì lập tức nhận được điện thoại của Triệu Dật.  

             Tuy rằng cậu ta cảm thấy nhà đầu tư Triệu tổng thần bí này chưa chắc sẽ chịu đầu tư nghiên cứu dự án chưa có tương lai này của mình, nhưng cậu ta vẫn tình nguyện đi gặp một lần để nói chuyện một chút.  

             Ngoại trừ bản thân, cậu ta còn có một đám bạn cùng chung chí hướng. Tất cả mọi người đều nghĩ biện pháp tìm nguồn tài chính, bởi nếu không tìm được nguồn vốn đầu tư thì nghiên cứu này cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại.  

             Ai cũng không muốn từ bỏ!  

             Tất cả bọn họ đều tin tưởng chắc chắn rằng trong tương lai mấy chục năm nữa là thời điểm đỉnh cao của trí tuệ nhân tạo. Mà bây giờ chính là thời điểm chuyển giao của giai đoạn lịch sử.  

             Nếu làm tốt, họ có thể tạo nên kỳ tích và thay đổi lịch sử. Nhưng nếu họ bỏ lỡ khoảng thời gian này, họ sẽ không còn cơ hội thứ hai như vậy.  

             Mức độ thông minh của “Mùng một” thực sự cao hơn nhiều so với mọi người nghĩ nhưng vẫn còn rất nhiều khuyết điểm cần tiếp tục cải thiện, và điều này đòi hỏi một số tiền lớn.  

             (Giải thích một xíu vì sao cần nhiều tiền, như bạn đã biết AI cần phải được đào tạo, mà đào tạo thì cần thuê người để dạy nó, cho nên cần nhiều tiền chính là bỏ vào việc thuê người, không phải chỉ thuể một vài người mà cần rất rất nhiều người.)  

             Ở trong quán lẩu, Mã Dương gặp được Triệu Dật, phản ứng đầu tiên chính là có phải nhận nhầm người không và phản ứng thứ hai là có phải mình bị lừa hay không.  

             Người này còn quá trẻ!  

             Ở tuổi này, nhìn qua hẳn là vẫn còn đang đi học.  

             Triệu Dật nhìn thấu tâm tư Mã Dương, mỉm cười nói: "Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi đúng là sinh viên đang học năm nhất của đại học Công Thương Giang Châu, Triệu Dật. Nhưng tôi cũng không có lừa gạt anh, tôi quả thực có một công ty đầu tư. ”

Advertisement
';
Advertisement