Chương 561: Đầu tư
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên Triệu Dật cùng Chu Đình tản bộ ra khỏi trường học.
Quán mì Nhiên Tiểu Diện đối diện trường học, bên cạnh là một quán cà phê internet, chẳng qua ngoài cửa hàng này ra thì Triệu Dật còn nhìn thấy ít nhất ba tiệm mì nữa.
Triệu Dật cười cảm thán: “Tiệm mì cạnh tranh cũng không ít đâu nha.”
Chu Đình cười nói: “Đúng vậy, một ngày của người Giang Châu đều bắt đầu từ một bát mì nhỏ, cho dù là ban ngày thì người ăn mì cũng rất nhiều, nhu cầu lớn tất nhiên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.”
Hơi dừng lại một lúc, vẻ mặt Chu Đình thoáng chút kiêu ngạo nói: “Hai tiệm mì khác đều là tiệm đã mở lâu năm rồi, tiệm này của tôi chỉ mới mở một năm, nhưng việc làm ăn có thể nói là quán mì tốt nhất nơi đây.”
Triệu Dật cùng Chu Đình đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có hai người, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách thu ngân và thu dọn bát đũa.
Lúc này không phải giờ cơm, nhưng trong tiệm vẫn có ba bốn khách đang ăn mì.
“Tới một bát mì.”
Triệu Dật cười nói: “Một ngày như thế này cô có thể bán được bao nhiêu vậy?”
Chu Đình cười nói: “Một ngày khoảng chừng có thể bán 600 bát, doanh thu tầm sáu nghìn tệ.”
Một tiệm mì chẳng tính là lớn, một ngày có thể bán tầm 600 bát thì đã coi như là buôn bán cực kỳ đắt hàng rồi.
Tuy Triệu Dật chưa từng làm ăn liên quan tới tiệm mì, nhưng cũng biết việc làm ăn của tiệm mì lợi nhuận tầm 50%. Nói cách khác, một cửa tiệm nhỏ này của Chu Đình, nếu như một ngày doanh thu là 600, vậy thì lợi nhuận chính là 3000 rồi, trừ đi tiền lương hai người làm công khoảng ba trăm, tiền thuê cửa hàng ba trăm, phí quản lý và điện nước các loại ra, lợi nhuận ròng tối thiểu có thể đạt tới 2000 trở lên.
Một ngày lợi nhuận 2000, một tháng cõ lẽ đạt 60 ngàn tệ!
Một tiệm mì nhỏ mà lại có thể kiếm 60 ngàn, mà cửa tiệm như vậy Chu Đình có đến năm tiệm!
Nếu như toàn bộ giống đều giống cửa tiệm này làm ăn thịnh vượng như vậy, vậy một tháng Chu Đình có thể kiếm hơn ba trăm ngàn, một năm có thể kiếm ba trăm sáu mươi triệu!
Sau khi Triệu Dật tính toán sơ qua trong lòng, cười nói: “Tốc độ kiếm tiền này của cô cũng đã đủ nhanh rồi, vì sao còn muốn kêu gọi đầu tư, nếu như kêu gọi đầu tư thì người khác sẽ chiếm dụng cổ phần công ty của cô đấy...”
Chu Đình cười nói: “Khách hàng của tiệm mì cần có thời gian để gắn bó và bồi dưỡng, cửa hàng của tôi đã mở hơn một năm, cho nên mới làm ăn tốt như vậy. Trước kia cũng không buôn bán tốt như vậy đâu, ngoài ra lần lượt mở mấy tiệm, cũng không làm ăn tốt bằng tiệm này, vì vậy thu nhập cộng lại cũng không cao như cậu nghĩ như vậy, nếu như tôi cứ từ từ đợi, mở lần lượt từng tiệm từng tiệm, cũng có thể thực hiện nhưng mà tốc độ lại quá chậm.”
“Tôi muốn huy động một khoản tiền, đồng thời triển khai một loạt cửa hàng, thống nhất tiến hành lắp đặt thiết bị. Sau đó tất cả thống nhất tiến hành huấn luyện nhân viên, mì dùng trong tiệm cơm, thống nhất sắp xếp món ăn, cho dù là topping gọi thêm tôi cũng chuẩn bị thống nhất, có đầu bếp lớn làm lại thống nhất phân phối, như vậy càng tiết kiệm nhân lực vật lực. Hơn nữa càng chính quy hóa, sẽ không xuất hiện tình trạng chỗ nào đó xảy ra chút vấn đề thì không thể hoạt động được. Bởi vì nhân viên là do tôi bồi dưỡng, có thể đặt vào bất kỳ cửa hàng nào, bọn họ càng giống như đi làm ở công ty vậy.”
“Tuy rằng tôi huy động tiền có thể sẽ bị người chiếm đi một ít cổ phần công ty, nhưng như vậy cũng rút ngắn được rất nhiều thời gian phát triển. Từ góc độ kiếm tiền mà nói, tôi cũng không hề thua thiệt, huống chi, thật ra hùn vốn cũng là tìm người gánh vác một phần mạo hiểm trong quá trình lập nghiệp, có được ắt có mất.”
Triệu Dật hỏi: “Rất có tinh thần mạo hiểm nha, làm mì có thể làm tới bước này, cũng coi như rất lợi hại rồi. Cô chuẩn bị gọi vốn bao nhiêu, lại chuẩn bị lấy ra bao nhiêu cổ phần công ty đây?”
Chu Đình cười nói: “Một mặt tiền cửa hàng mì ít nhất ba tháng tiền thuê, lắp đặt thiết bị cùng với mua sắm các loại thiết bị vân vân, khoảng chừng bảy mươi nghìn. Giai đoạn thứ nhất tôi chuẩn bị tìm mặt tiền ngay tại khu Nam An, trực tiếp triển khai đủ 30 mặt tiền. Nói cách khác, còn muốn mở thêm 25 cửa hàng ở khu khác nữa, lại thêm khuếch trương quy mô sản xuất đóng gói gia vị và mì. Kinh phí đầu tư giai đoạn đầu khoảng ba triệu, bây giờ năm cửa tiệm của tôi đều có thu tiền thu vào , vì vậy chuẩn bị đầu tư bỏ vốn hai triệu tệ.”
“Về phần cổ phần, tôi chuẩn bị dùng 20% cổ phần mì Nhiên Tiểu Diện để đổi lấy khoảng đầu tư là hai triệu...”
Triệu Dật cười nói: “Hai triệu 20%, vậy cô định giá mì Nhiên Tiểu Diện của cô là mười triệu à.”
Chu Đình cười nói: “Tất nhiên là không có mười triệu, nhưng mà làm ẩm thực thì công thức các thứ mới là quan trọng nhất. Vì vậy đáng giá không phải là năm cửa hàng này, mà chính là cách điều chế nhà tôi nghiên cứu ra, có ngon hay không cậu nếm thử không phải sẽ biết sao.”
Đang nói, nhân viên phục vụ bưng lên một bát mì.
Triệu Dật rút một đôi đũa, đảo vài cái, cười nói: “Được, để tôi nếm thử cách điều chế giá trị mười triệu của cô.”
Chu Đình mỉm cười, không nói chuyện, nhưng mà trong mắt vẫn có một chút căng thẳng.