Chương 556: Tham gia diễn đàn sinh viên khởi nghiệp
Triệu Dật cười mắng: “Mẹ kiếp! Cậu có biết các trường đại học và cao đẳng trên toàn quốc có bao nhiêu người tài giỏi không? Kiểu khoe khoang nhảm nhí này, có mà bị đánh cho sưng mặt.”
Lục Đào bật cười, đưa mắt nhìn Tô Mai và Mạnh Hoan rồi nói: “Dù sao khoe khoang cũng không cần đóng thuế, trong lòng tôi cậu tuyệt đối là số 1!”
Mọi người đang nói chuyện thì điện thoại của Triệu Dật đổ chuông.
Triệu Dật cầm điện thoại lên xem, sắc mặt trở nên kỳ lạ: “Này! nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi!”
Lục Đào cười nói: “Anh Tống sao?”
Triệu Dật gật đầu, nhận điện thoại: “Chà! Anh Minh…. Ừm! Ở đây! Tôi vừa mới đi Tam Á về…. Bây giờ tôi đang ở quán thịt xiên phía sau ký túc xá đây…. Ừm! Nếu không thì anh Minh đến đây với chúng tôi…. Được chứ! Chúng tôi cũng vừa mới đến…. Ừm! Đúng! Quán Xuyên Xuyên…. Được! Bọn tôi sẽ chờ.”
Triệu Dật tắt điện thoại, cười nói: “Anh Minh sẽ tới đây ngay.”
Lục Đào cười nói: ”Xem ra trong lòng anh ấy vẫn khá là gấp gáp nha!”
Vẻ mặt Triệu Dật thản nhiên: “Chỉ nói chuyện thôi. Nếu không có chuyện gì thì giúp anh ấy một chút cũng không sao. Dù sao anh ấy cũng là giáo viên phụ trách của chúng ta, chiếu cố chúng ta rất nhiều. Nhưng mà nếu quá phức tạp, vậy thì quên đi.”
Không lâu sau Tống Dịch Minh đã đến và ngồi bên cạnh Quách Đông Lai, ngay bên trái Triệu Dật. ”
Triệu Dật mở một chai bia và rót cho Tống Dịch Minh, Tống Dịch Minh nhanh chóng nhận lấy, cười nói: “Tôi tự làm được, dù sao bây giờ cậu cũng là ông chủ rồi.”
Triệu Dật cười nói: “Anh Minh bớt đùa, dù tôi có là ông chủ thì tôi vẫn phải nghe lời anh mà.”
Tống Dịch Minh đưa mắt nhìn Phùng Tiếu Tiếu tò mò hỏi: “Bạn gái của cậu sao?”
Triệu Dật cười nói: “Là bạn thôi, tên là Phùng Tiếu Tiếu, một ca sĩ trẻ mới nổi…. Tiếu Tiếu! Đây là anh Minh, giáo viên phụ trách của lớp chúng tôi.”
“Anh Minh! Xin chào!”
“Xin chào, xin chào…. Phùng Tiếu Tiếu?”
Cũng giống như Mạnh Hoan vừa nãy, sau khi suy nghĩ một lúc, hai mắt Tống Dịch Minh sáng lên: ‘Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn’, bài hát này có phải là do cô hát không?”
Triệu Dật cùng mọi người cười phá lên.
Tống Dịch Minh ngại ngùng hỏi: “Sao vậy? Tôi hỏi không đúng sao?”
Quách Đông Lai cười giải thích: “Bởi vì chuyện anh vừa hỏi, lúc nãy cũng đã có người hỏi như vậy rồi.”
Tống Dịch Minh định thần lại, cười nói: “Xin lỗi! Tôi thực sự không ngờ Triệu Dật lại có bạn là ca sĩ. Bài hát này của Phùng Tiếu Tiếu hiện đang nổi tiếng khắp cả nước…”
Triệu Dật cười nói: “Điều này có nghĩa là cô ấy là một ca sĩ nổi tiếng. Mọi người điều biết đến bài hát này nhưng lại không biết người hát là ai.”
Tống Dịch Minh lớn tuổi hơn Triệu Dật và những người khác khá nhiều. Giáo viên phụ trách lớp đại học không tạo ra khoảng cách với học sinh, ngược lại còn thân thiết với học sinh. Nó như sợi dây liên kết giữa cấp trên và cấp dưới, giúp đỡ học sinh giải quyết các vấn đề khác nhau. Với lại Tống Dịch Minh là người rất tốt bụng, vì vậy mà hắn có quan hệ đặc biệt tốt với các học sinh nam.
Sau khi uống hết vài chai rượu, ăn hết mấy xiên thịt, Tống Dịch Minh đứng dậy đi ra phía ngoài.
“Triệu Dật, tôi có chuyện muốn hỏi cậu...”
Triệu Dật chủ động mỉm cười nói: “Có phải chuyện diễn đàn khởi nghiệp và làm giàu dành cho sinh viên đại học trên toàn quốc?”
Tống Dịch Minh cười nói: “Lục Đào đã nói với cậu rồi sao? Đúng vậy! Cậu thấy chuyện này như thế nào?”
Triệu Dật thẳng thắn nói: “Tôi có chút hứng thú. Nhưng nói thật là tôi không có hứng thú làm đại diện cho trường. Dù sao tôi cũng có công ty riêng, nhưng mà giống một công ty đầu tư cổ phiếu hơn. Cái này không phải là sáng tạo khoa học kỹ thuật, cũng không thể dạy người khác đầu tư cổ phiếu nha! Hơn nữa đầu tư cũng là dựa vào suy đoán, không cần phải trao đổi hợp tác gì…”
Tống Dịch Minh hiểu những gì Triệu Dật nói, cười khổ nói: “Cũng chẳng phải vì trường học không tìm được ai hay sao? Ai sẽ là người đại diện? Chẳng phải trước đây cậu cùng trường học hợp tác mở cửa hàng này sao? Vì chuyện này mà lãnh đạo trong trường rất thích cậu, muốn thuyết phục xem cậu có thể đứng ra đại diện trường hay không.”
Triệu Dật cũng không có ý từ chối, cười nói: “Tình hình bây giờ như thế nào?”
Hai người đi sang bên kia đường, Triệu Dật đưa cho Tống Dịch Minh điếu thuốc rồi châm lửa.
Tống Dịch Minh đã tốn công tới đây, vậy nên chuyện này dù sao cũng phải có một câu trả lời chắc chắn.
Tống Dịch Minh trả lời đơn giản: “Mỗi trường sẽ cử 5 người tham gia. Có thể thiết lập các điểm riêng biệt, hoặc một điểm, thậm chí không có điểm nào. Suy cho cùng thì kinh doanh đều rất thiên kỳ bách quái, không hẳn sẽ có sản phẩm hoặc trưng bày ra đồ vật, giống như cậu trong tình huống này….”
“Gần đây một sinh viên khoa Khoa học máy tính rất giỏi lập trình, đã tự mình phát triển một phần mềm đa chức năng. Cậu ấy và một số bạn cùng lớp đã thành lập một công ty, cũng có nhiều khách hàng, xem như cũng thành công. Cho nên đến lúc đó cậu ấy cũng sẽ dùng danh nghĩa phòng làm việc của mình mở một triển lãm để giới thiệu sản phẩm phần mềm đa chức năng của bọn họ…”
Triệu Dật nghe xong lập tức hiểu ngay.
“À! Vậy là sẽ có một người đại diện chính và những người còn lại sẽ hỗ trợ, đúng không?”
Tống Dịch Minh cười nói: “Đại khái là như vậy! Dù sao cuộc thi lần này được tổ chức tại trung tâm triển lãm, cũng là địa bàn của chúng ta, không thể để mất mặt được. Chúng ta có thể không giỏi nhất, nhưng ít ra cũng phải gây trở ngại một chút chứ! Nếu như cậu không phiền thì có thể đi cùng một chuyến, khoe khoang gì cũng được….”