Chương 534: Đàn ông phân biệt lớn nhỏ thì dựa vào năng lực
Nếu như bạn không đủ năng lực, tài chính và sức hút thì lấy gì để chống lại những cám dỗ của thế giới hào hoa ngoài kia dành cho vợ bạn đây?
Nói vậy không phải nói những cô gái xinh đẹp là người không tốt, nhưng những cô gái xinh đẹp thường sẽ có tâm lý so sánh ganh đua. Các cô ấy sẽ nghĩ rằng người nọ, người kia không xinh bằng mình, sao họ có thể lấy được chồng giàu có tốt như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không nên cố gắng để trở nên giàu có, để có mức sống tốt hơn sao?
Đó cũng là lý do vì sao nhiều cặp vợ chồng ở tuổi trung niên thường xuyên cãi nhau, nếu như người chồng không đủ bản lĩnh thì những người vợ từng là những cô gái xinh đẹp sẽ nói với chồng mình rằng: “Lúc đầu tôi được rất nhiều người theo đuổi, điều kiện của ai cũng tốt, không hiểu sao tôi lại chọn anh”. Câu nói đó rõ ràng thể hiện sự bất lực trước cuộc đời và sự hối hận vì lựa chọn ban đầu.
Đối mặt với kiểu trách móc này, người chồng có thể làm gì được đây?
Chịu đựng thôi.
Cho nên khi lấy vợ thì cũng phải biết lượng sức mình. Nếu không, sẽ rất đau đớn cho cả hai người.
Từ xưa đến nay, hôn nhân đều chú trọng đến việc xứng đôi vừa lứa, thật sự rất hợp tình hợp lý.
Bên cạnh Lục Đào là một cô gái chân dài, trẻ trung xinh đẹp.
Dù sao người như Lục Đào, vừa đẹp trai vừa có tiền, dù hắn không có bạn gái đi chăng nữa thì cũng sẽ không thiếu những cô gái vây quanh hắn.
Ở đại học chỉ cần có tiền thì còn sợ không gặp được mỹ nữ hay sao?
Chưa nói đến chuyện trở thành bạn gái, mà đơn giản chỉ là một người bạn có thể ăn uống chơi đùa cùng nhau, vậy còn không dễ dàng ư?
Vì vậy chỉ với một cuộc điện thoại thì Lục Đào đã có thể mời một em gái của khoa quản lý du lịch tên là Mạnh Hoan.
Quách Đông Lai thì thảm rồi, một mình cô đơn và khốn khổ.
Mọi người đang trò chuyện luyên thuyên thì Phùng Tiếu Tiếu mặc áo len có mũ trùm đầu, đi giày thể thao bước vào cửa hàng xiên nướng, tiến thẳng vào phòng riêng.
Gọi là phòng riêng thì cũng không hẳn, ở đây đằng trước là nhà ở bình thường. Phía trước vỉa hè có bày ra mấy cái bàn, còn bên trong là phòng khách, tiếp đến là phòng ngủ.
Đây là nơi sinh viên tụ tập, đương nhiên không phải là nơi hoành tráng, cao sang gì. Nhưng mà đồ ăn ở đây rất ngon.
Đây cũng là cái đặc sắc của ẩm thực Giang Châu. Nhà hàng cao cấp đều là để lừa du khách hoặc đãi tiệc, đồ ăn ngon đích thực là những món ăn tại các cửa tiệm nhỏ nằm trong các con hẻm.
Mặc dù lúc này Phùng Tiếu Tiếu khá nổi tiếng. Dù sao bài hát đó bây giờ cũng đã nổi tiếng khắp cả nước, đã trở thành bài hát nhất định phải hát của những người trẻ tuổi khi đến KTV. Nhưng mà mọi người chỉ quen thuộc với bài hát đó chứ không phải cô ấy.
Nếu không, chắc hẳn cô ấy cũng không dám đến đây ăn.
Là một siêu sao cũng có những lợi thế của nó, nhưng cũng có không ít những điểm bất tiện.
Dù bạn có bực tức thế nào, tâm trạng có tồi tệ đến đâu thì khi có người hâm mộ vây quanh bạn, bạn cũng không được mất phát cáu. Nếu không bị lan truyền trên mạng, lập tức sẽ bị mọi người soi mói, và những anh hùng bàn phím cũng sẽ khiến sự nghiệp của bạn tiêu tan.
“Anh Dật!”
Triệu Dật vừa cười vừa kéo ghế ra: “Tới rồi sao? Ngồi xuống đi! Chờ em nãy giờ…. Đây là Phùng Tiếu Tiếu, bạn của tôi….”
Triệu Dật cười rồi giới thiệu, nhưng lần này không nói là bạn gái.
Phùng Tiếu Tiếu hiện nay cũng coi như là một ca sĩ nổi tiếng. Nếu như mối quan hệ bị lan truyền, ắt sẽ nhận lại rất nhiều tai tiếng, đây không phải là điều tốt. Vì vậy mỗi khi có người lạ, Triệu Dật sẽ giới thiệu họ chỉ là bạn bè.
Đương nhiên Phùng Tiếu Tiếu sẽ không tức giận. Thứ nhất, cô ấy cũng không muốn dính vào những thị phi như vậy. Thứ hai, hơn ai hết cô biết rất rõ Triệu Dật không muốn bị lộ ra ngoài, hắn là một người giàu có và kín tiếng.
Mạnh Hoan nhìn chằm chằm Phùng Tiếu Tiếu, tò mò hỏi: “Cô trông có vẻ lớn tuổi hơn cậu ấy, sao cô lại gọi là Anh Dật?”
Phùng Tiểu Tiểu trả lời một cách tự nhiên: “Bởi vì anh ấy rất có bản lĩnh lớn nha.”
Lục Đào cười nói: “Đàn ông phân biệt lớn nhỏ nhờ vào năng lực, không nhất thiết phải tuổi tác. Cái này gọi là tài không đợi tuổi đó.”
Mạnh Hoan ồ lên một tiếng, nhìn Phùng Tiếu Tiếu với ánh mắt nghi ngờ: “Nhưng tại sao tôi cảm thấy tên cô nghe chó chút quen tai nhỉ?”
Mọi người đều cười ồ lên, Mạnh Hoan bị cười có chút mơ hồ: “Mọi người cười cái gì vậy?”
Lục Đào cười nói: “Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn.”
Ánh mắt Mạnh Hoan sáng lên: “Ồ! Đúng rồi! Là bài hát nổi tiếng gần đây. Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn là do Phùng Tiểu Tiểu hát. Cô cùng tên với cô ấy? Ừm, không phải…”
Hai mắt Mạnh Hoan đột nhiên mở to, kinh ngạc nhìn Phùng Tiếu Tiếu: “Tôi đã xem Phùng Tiếu Tiếu biểu diễn trực tiếp tại dạ tiệc, cô chính là Phùng Tiếu Tiếu!”
Triệu Dật và mọi người đều bị chọc cười.
Phùng Tiếu Tiếu mỉm cười gật đầu: “Là tôi.”
Lục Đào ngồi bên cạnh trêu ghẹo nói: “Phùng Tiếu Tiếu đương nhiên là Phùng Tiếu Tiếu, chuyện này có vấn đề gì sao?”
“A!”
Mạnh Hoan hét lên một tiếng, lập tức che miệng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật sự là cô sao? Trời ạ! Tôi rất thích bài hát của cô, đáng tiếc là tôi không thể hát giống như cô được, giọng hát của cô quá đặc biệt. Ừm! Có thể ăn cùng bàn với cô, quá hạnh phúc rồi.”