Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Triệu Dật lúc trở lại phòng ngủ thì thấy Lục Đào đang chơi trò chơi, hắn mang theo tai nghe kêu la òm sòm.  

             Lý Dương thì đang chơi điện thoại, Quách Đông Lai thì ôm một cuốn sách ngoại khóa chăm chú đọc. Tên thanh niên này ngày đầu tiên đến trường đã làm chứng nhận mượn sách tại thư viện, từ thư viện ôm về mấy quyển sách.  

             Quách Đông Lai quay đầu lại thấy Triệu Dật, lập tức liền cường điệu kêu lên: “A! Lãng tử đã về nhà rồi.”  

             Lục Đào cũng quay đầu lại cười một cái, quan sát Triệu Dật một lúc ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu. Hắn trong lòng rất hiếu kỳ muốn biết, tối hôm qua cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.  

             Triệu Dật cười nói: “Lãng tử con khỉ, tối hôm qua kém chút nữa thì bị chuốc rượu chết. Tôi uống ít nhất cũng hơn một lít rượu trắng.”  

             “Cmn! Triệu Dật, đô cậu mạnh như vậy sao?”  

             Triệu Dật lộ ra vẻ kiêu ngạo nói: “Muốn nói đến tửu lượng, dựa vào các cậu hay toàn bộ đám bạn trong lớp, so với tôi chỉ là gà con mà thôi!”  

             Mọi người đều cùng nhau cười to.  

             Quách Đông Lai bất đắc dĩ nói: “Cái này đúng là không so được, cho cậu kiêu căng một lần, tôi nhận thua. Tôi uống nhiều nhất cũng chỉ được hơn 3 xị rượu.”  

             Lý Dương ở trên giường thò đầu xuống, tò mò hỏi: “Nghe Lục Đào nói, các cậu đến trường đua ngựa chơi à?”  

             Triệu Dật gật đầu, đồng thời cũng không có giấu diếm. Hắn và Lục Đào sau này đều ở trong vòng xã giao, trong trường học cùng Quách Đông Lai  và Lý Dương thì quan hệ không có gì khác biệt. Nhưng mà ở ngoài trường học sẽ có rất nhiều chuyện khác biệt, cái này cũng không dễ gì để giấu giếm, cho nên mọi người cứ quan hệ như bình thường với nhau là được.  

             “Ừm! Lục Đào giới thiệu cho tôi mấy người bạn, chờ các cậu đều có bạn gái thì chúng ta cùng nhau lập đôi đi chơi.”  

             Lục Đào cười nói: “Cái đó thì phải dựa cả vào cậu, chức vụ phụ trách vui chơi giải trí của cậu phải hỗ trợ nhiều hơn nữa nha.”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Vừa ý người nào, nói cho tôi một tiếng. Đến lúc đó rút thăm tôi giúp các cậu thao tác ngầm.”  

             Quách Đông Lai cười lớn nói: “Không có! Khi nào có ý tưởng sẽ tìm cậu hỗ trợ.”  

             Triệu Dật không chê nhiều việc liền nói: “Tầm mắt cũng không cần giới hạn trong lớp chúng ta, các lớp khác hoặc hệ khác cũng có thể được nha. Đàn anh năm hai và năm ba đang theo dõi các sư muội năm nhất, ánh mắt cần phải chuẩn và hạ thụ phải nhanh một chút. Cho nên nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất ráng chịu nha.”  

             Lý Dương cười nói: “Tìm bạn gái làm gì, chơi game không dễ hơn sao, hoặc là xem tiểu thuyết. Cần gì phải tìm người đến quản lý mình làm gì?”  

             Quách Đông Lai cười quái dị nói: “Cậu khát vọng sức mạnh sao? Không đâu! Tôi nghĩ cậu ấy thích gái 2D!”  

             Đám người một phen đùa giỡn cười nói. Triệu Dật đem bản thân thoát ly tập thể, sự tình hai ngày qua ra ngoài vui vẻ tạm thời gạt đi. Tiếp đó nằm ở trên giường của mình, gửi tin nhắn cho Ngụy Xuyên.  

             Triệu Dật: Anh Xuyên, có chuyện này cần làm phiền anh một chut.  

             Ngụy Xuyên: Đừng gọi tôi là anh, cậu mới xứng đáng làm anh, có chuyện gì cứ nói.  

             Triệu Dật: Tối hôm qua anh nói là gần trường học của tôi, có một cái chi nhánh cửa hàng lẩu của nhà anh sao. Tôi đang chuẩn bị cuối tuần sau mở một hoạt động cho lớp, tôi định bỏ tiền túi mời bạn học ăn một bữa tiệc lẩu. Nhưng mà, tôi không muốn cho các bạn học phải suy nghĩ nhiều, cho nên muốn anh nói trước với cửa hàng trưởng giúp tôi phối hợp một chút. Cứ nói rằng tôi kéo được tài trợ, tiệm lẩu định mở rộng hoạt động đến các trường. Chỉ cần các bạn học chụp ảnh ăn uống cùng bạn bè, gửi một vòng trên các diễn đàn trường thì sẽ được ăn lẩu miễn phí. Tiếp đó các chi phí phát sinh, cứ để một mình tôi thanh toán là được...  

             Ngụy Xuyên: Chuyện nhỏ! Anh Dật, anh cứ định thời gian, tôi sẽ lập tức sắp xếp trong cửa hàng. Hơn nữa, không cần nói đến tiền bạc làm gì, tới tiệm của tôi không cần trả tiền. Anh làm vậy là không nể mặt tôi đó, một bữa cơm không đáng bao nhiêu tiền đâu.  

             Triệu Dật: Đừng! Tôi chính là lo lắng tìm một cửa hàng để đãi tiệc nhưng sợ học không nguyện ý phối hợp diễn kịch. Lỡ như có sai sót, thì lúc đó sẽ rất lúng túng. Nếu như cậu không muốn thu tiền thì tôi cũng không dám đi, tôi chịu khó đi tìm một tiệm khác vậy.  

             Ngụy Xuyên: Đậu xanh, anh đừng làm vậy! Được, được rồi, anh nói sao thì cứ làm vậy! Được rồi, khi nào định thời gian cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ tới sắp xếp. Tuyệt đối sẽ không để ra sai sót!  

             Triệu Dật: Được, cảm ơn cậu!  

             Ngụy Xuyên: Anh đến tiệm của tôi, chính là giúp đỡ người anh em này. Muốn cám ơn thì cũng phải để tôi cám ơn mới đúng nha.  

             Triệu Dật: Khách khí làm gì, sau khi xác định thời gian tôi sẽ liên hệ với cậu.  

             Ngụy Xuyên: Được!  

             Đã qua ngày cuối tuần, thứ hai lên lớp. Sở Lê Lê vừa ở cửa lớp, Triệu Dật đã hướng về phía cô vẫy vẫy tay. Sở Lê Lê không có chút nào ngại ngùng, thoải mái đi tới bên cạnh Triệu Dật ngồi xuống.  

             Sở Lê Lê cười híp mắt, nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Có việc gì?”  

             Triệu Dật xích đến gần một chút, thấp giọng nói: “Tiệm lẩu tôi đã liên hệ xong, là tiệm lẩu Đằng Long ở bên cạnh trường học chúng ta cách khoảng 300 mét. Đợi lát nữa sau khi kết thúc tiết học, lên thông báo cái hoạt động này rồi mọi người cùng nhau quyết định thời gian.”  

             Sở Lê Lê nhãn tình sáng lên nói: “Tốc độ này của cậu cũng rất nhanh nha, làm thế nào tìm được vậy?”  

             “Tiệm kia là của nhà một người bạn vừa mới quen mở, hắn đã đáp ứng phối hợp với tôi...”  

             Triệu Dật đơn giản ngắn gọn nói lại một lần, Sở Lê Lê ánh mắt có chút kỳ quái nói: “Đầu tuần vừa mới báo danh, cậu liền cùng ông chủ ở đây quen biết sao? Tôi nhớ hình như cậu là người Thiên Phủ mà?”   

Advertisement
';
Advertisement