Bá Chủ Là Tôi

Nếu như vừa rồi Kim Mê bày ra hành động thân mật với Tạ Trì là cố tình diễn kịch cho mọi người thấy, vậy thì việc Tạ Trì đặc biệt mua tượng khắc đá đoạt giải của nghệ nhân Quý tặng cho Mạnh Hoài Sinh, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống đang đóng kịch.

 

Nếu thật sự chỉ là đóng kịch thì chi phí của vở kịch này quá cao.

 

Tạ Trì sẵn sàng bỏ ra công sức và số tiền khổng lồ ấy để lấy lòng người nhà của Mạnh Xán Nhiên, vậy thì chắc chắn trong lòng anh cũng có cô.

 

Điều này khiến sắc mặt của cả nhà bác cả rất khó coi, tuy nhiên nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ gương mặt của gia đình bác cả sang gương mặt của ba mẹ Mạnh Xán Nhiên mà thôi.

 

“Tiểu Tạ khách sáo quá, hôm nay con đến nhà chúng ta, chúng ta đã vui lắm rồi.” Mẹ Mạnh tiến lên trước, cười híp mắt nhìn Tạ Trì và Kim Mê: “Thấy hai đứa tình cảm như thế, mẹ cũng yên tâm rồi.”

 

Kim Mê: “…”

 

Cuối cùng cô cũng dời mắt khỏi bức tượng khắc đá trị giá ngàn vàng, quay sang nhìn bàn tay của mình và bàn tay của Tạ Trì đang nắm chặt lấy nhau, cười nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, Tiểu Tạ đối xử với con tốt lắm.”

 

Tạ Trì: “…”

 

Lúc nãy ở trong WeChat còn gọi người ta là ba, bây giờ đã biến thành Tiểu Tạ rồi à? Vai vế tụt xuống hơi bị nhanh đấy nhé.

 

Cuối cùng Mạnh Hoài Sinh cũng dời ánh mắt khỏi bức tượng khắc đá, kêu người giúp việc cẩn thận nhận lấy chiếc hộp từ tay Trần Giác, quay sang răn dạy Kim Mê: “Mẹ cháu gọi Tiểu Tạ nghe còn được, thế mà cháu cũng dám gọi theo, bất lịch sự.”

 

“…” Kim Mê quay sang nhìn Tạ Trì bên cạnh mình, khóe môi cong lên, gọi một tiếng: “Chồng, chắc anh sẽ không ngại đâu nhỉ?”

 

Tạ Trì: “…”

 

Cô cứ gọi tôi là Tiểu Tạ đi cho lành.

 

Mạnh Hoài Sinh khẽ ho một tiếng, cứ như thể nổi hết cả da gà vì tiếng kêu “chồng” của Kim Mê: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, ăn cơm trước đã.”

 

“Vâng.” Tạ Trì nắm tay Kim Mê ngồi vào bàn ăn. Từng món ăn được bưng ra từ nhà bếp, đặt lên bàn lần lượt theo thứ tự. Mạnh Hoài Sinh cầm đũa lên, tuyên bố ăn cơm: “Hôm nay chỉ là tiệc gia đình, các thành viên ngồi ở đây đều là người nhà mình, cho nên mọi người đừng câu nệ, ăn đi.”

 

Ông ta động đũa, mọi người mới bắt đầu cầm đũa lên gắp đồ ăn.

 

Kim Mê gắp một con cua cà ra to bự, bắt đầu cắm mặt lột vỏ cua.

 

Chị dâu ngồi đối diện Tạ Trì cười một tiếng, đẩy Khương Nhạc về phía trước: “Em rể, đây là em họ nhà bọn chị, tên là Khương Nhạc, hiện tại đang thực tập ở Mạnh Thị. Con bé sùng bái em lắm, nghe nói hôm nay em sẽ đến nhà mình nên nó phấn khởi mong chờ thật lâu.”

 

Tạ Trì ngước mắt nhìn cô ta, chỉ đáp lại một tiếng “ừm” ngắn gọn rồi dời mắt, quay sang nhìn chằm chằm vào Kim Mê. Cô đang chuyên chú đối phó với con cua cà ra trong tay, hơi nhíu mày như thể đang phải đối mặt với kẻ địch mạnh.

 

Tạ Trì đeo găng tay rồi lấy con cua trong tay cô, bắt đầu nhanh nhẹn lột vỏ cua: “Để anh làm cho.”

 

Thấy thế, dì giúp việc đứng một bên vội tiến lên trước một bước: “Cậu Tạ, hay là để tôi lột vỏ cua giúp các cậu?”

 

“Không cần, để em làm là được.”

 

Kim Mê quay sang nhìn anh. Mặc dù trước khi đến nhà họ Mạnh, cô đã dặn dò anh phải biểu hiện thật tốt nhưng biểu hiện của anh có phải là tốt quá mức cần thiết không nhỉ? Cả bức tượng khắc đá mà anh tặng cho ông cụ Mạnh nữa, sau khi trở về anh sẽ không bắt cô trả tiền đấy chứ?

 

Cô nhìn chằm chằm vào Tạ Trì, suy nghĩ trong lòng cứ thay đổi liên tục, có điều khi cảnh tượng này lọt vào mắt người khác lại biến thành cô đang nhìn anh xã lột cua cho mình bằng ánh mắt tràn ngập tình ý, dáng vẻ tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, nhìn là biết một cặp vợ chồng ân ái yêu nhau.

 

Mạnh Thanh Châu không muốn thấy cảnh này, thế là anh ta bắt đầu kiếm chuyện mỉa mai: “Em rể đối xử với cô em họ này của anh tốt quá nhỉ, em họ à, em phải biết trân trọng cậu ấy mới được đấy nhé, đừng cả ngày bám theo Thẩm Thịnh Tinh không chịu buông ra nữa.”

 

Động tác lột cua của Tạ Trì khựng lại một chút, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên cứng đờ. Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Mạnh Thanh Châu, Kim Mê không nhịn được muốn lườm anh ta một phát.

 

Ăn cơm cũng không thể chặn miệng anh được chứ gì?

 

“Anh họ à, chuyện tình của Thẩm Thịnh Tinh và Trịnh Mỹ Việt đã bị cánh báo chí tung tin từ đời nào rồi, nói không chừng từ đó đến giờ anh ta đã đổi cả tá bạn gái rồi ấy chứ, thế mà bây giờ anh vẫn còn ở lại thế kỷ trước à?” Nói rồi, Kim Mê nhìn Mạnh Thanh Châu bằng ánh mắt đồng tình: “Nhà mình cũng không thiếu mấy đồng bạc lẻ ấy, anh mau đổi một chiếc điện thoại có thể lên mạng đọc báo chí đi.”

Advertisement
';
Advertisement