Bá Chủ Là Tôi

Nghĩ tới hôm nay Mạnh Xán Nhiên bị loại, lại còn là chương trình cố tình loại nên Tạ Trì nói thêm: “Nhanh chóng vào nhé.”

 

Vì là đặt riêng nên thời gian thi công sẽ tương đối dài, hơn nữa nhà máy cũng có lịch sắp xếp cụ thể. Nhưng nếu muốn nhận sớm thì không phải không có cách, chỉ cần vận dụng năng lực khẩn cấp của tiền giấy là được thôi.

 

Quản gia đáp lại rồi mới rời khỏi phòng Tạ Trì.

 

Ông ấy vừa đi, Tạ Trì cũng nhận được tin nhắn của Kim Mê. Ngoài thời gian địa điểm bữa tối ngày mai ra còn có thêm một cái biểu tượng cảm xúc yêu thương.

 

“...” Tạ Trì thầm ồ trong lòng, thủ đoạn nhỏ vô dụng.

 

Ngày hôm sau.

 

Hôm nay Kim Mê phải tới phòng làm việc trao đổi về các công việc sắp tới với Triệu Nghệ Nam. Cuộc thi ngày hôm qua vẫn đang nổi như cồn trên mạng, sáng nay lúc cô dậy, mấy tiêu đề vẫn còn ở trên hot search.

 

“Tổ chương trình có ý là muốn cô suy nghĩ thêm một chút.” Hôm nay Triệu Nghệ Nam nói với tổ chương trình là họ sẽ từ bỏ quyền thi đấu, nhưng đang lúc đứng mũi chịu sào như này nếu các cô mà bỏ thi thì sẽ khiến tổ chương trình càng rơi vào tình cảnh bất lợi: “Nếu cô không rút khỏi cuộc thi thì họ có thể cam đoan cô sẽ vào vòng trong.”

 

Kim Mê: “...”

 

Này là nhất quyết phải đi đường tắt đấy à.

 

“Thôi, cứ rút khỏi cuộc thi đi.” Rõ ràng là tổ chương trình đuối lý, nếu cô mà tham gia rồi vào được vòng trong thì ngay cả bản thân cũng không thể giải thích được gì: “Nếu họ sợ là em thông báo từ bây giờ không hay thì em có thể hợp tác với họ, tạm thời chưa thông báo ra ngoài.”

 

Chỉ là chương trình này được phát sóng trực tiếp hàng tuần nên cũng không giấu được mấy ngày.

 

Triệu Nghệ Nam cũng đã thảo luận với tổ chương trình ngày hôm qua về phần cô vừa nói: "Nếu cô nhất quyết rút khỏi cuộc thi, họ hy vọng rằng họ sẽ là người thông báo và họ cũng sẽ công bố quy tắc thi đấu mới vào thời điểm đó."

 

“Được.” Kim Mê gật đầu, chuyện này coi như đã giải quyết xong. Cô tới trước máy tính rồi ngồi xuống, hơi phấn khích nói với Triệu Nghệ Nam: “Hôm qua em có thấy một cái kịch bản khá hay, em gửi cho chị xem thử.”

 

Cô cảm thấy Tạ Trì có lẽ không lừa dối mình thật, phong thủy trong phòng của anh thật sự rất tốt, sau khi ngủ ở đó một đêm, cô nhanh chóng tìm được một kịch bản phù hợp với mình: “Chính là tiểu thuyết ly kỳ của Phổ Giang. Mặc dù chuyển thể là một web drama kinh phí nhỏ nhưng kịch bản viết rất chắc."

 

Triệu Nghệ Nam nhìn thoáng qua kịch bản mà cô gửi, tổng cộng chỉ có mười hai tập và kịch bản đã được viết xong, tất cả đều trong hòm thư: “Tôi cũng thấy rồi, đúng là viết kịch bản rất đặc sắc nhưng đạo diễn và nam chính đã chốt đều là người mới, số lượng tập cũng ít nên có thể sẽ là hình thức chia phim*.”

 

*Là một hình thức phân chia lợi nhuận giữa bên nền tảng phát sóng với bên nắm bản quyền phim.

 

Chia phim cũng là mô hình ra đời phù hợp với hệ sinh thái phim truyền hình trực tuyến hiện nay, nền tảng không cần tốn tiền mua phim mà chỉ cần chia tài khoản với hãng phim dựa trên kết quả phát sóng cuối cùng. Không giống như những bộ phim được đầu tư lớn sẽ có kế hoạch marketing ở giai đoạn đầu, hầu hết các bộ phim chia tài khoản đều không có hoạt động marketing ở giai đoạn đầu, chỉ khi phim phát huy tốt mới bắt đầu bổ sung thêm phần marketing.

 

Những bộ phim truyền hình theo mô hình này cũng đã tạo ra một số bộ phim ăn khách, nhưng theo cách nói của Triệu Nghệ Nam, việc thành công hay không còn phụ thuộc vào may mắn nữa.

 

“Mặc dù S+ của Lữ Dũng lần trước chỉ cho cô vai nữ ba, nhưng những điều cơ bản của S+ đều có, sẵn sàng bỏ tiền marketing cho phim mới và nền tảng chiếu phim. Thể loại phim truyền hình chia đôi này có thể sẽ rất nổi nếu bùng nổ, nhưng nếu thất bại thì ngay cả bọt sóng cũng không thấy đâu.”

 

Điều mà Triệu Nghệ Nam phân tích Kim Mê tất nhiên cũng biết, nhưng lợi nhuận cao thì luôn đi kèm với rủi ro cao, hơn nữa cô vẫn luôn đặt nội dung lên hàng đầu. Nếu đoàn phim làm đúng kịch bản thì không thể nào thất bại được: “Em vẫn thấy bộ phim này khá khả quan, hơn nữa em cũng muốn đầu tư một chút, nếu mà nổi thì có phải em kiếm được bộn tiền không!”

 

Triệu Nghệ Nam: “...”

 

Phong cách làm việc này không thể không khiến cô ấy nghĩ đến Kim Mê.

 

Khi Kim Mê mua biệt thự Kim Hải, thật ra không ít người tỏ ra không mấy lạc quan về căn biệt thự này. Nhưng biệt thự Kim Hải ngày nay là tài sản khan hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

 

“Thôi được, dù sao cũng là tiền của cô.”

 

“... Phì phì phì, nhất định em sẽ phát tài!” Kim Mê lập tức phản bác cô ấy, giống như chỉ sợ muộn một chút là sẽ không kiếm được tiền nữa.

 

Triệu Nghệ Nam bật cười, đi về phía máy tính của cô ấy rồi ngồi xuống và thao tác trên bàn phím: “Nếu đã quyết định nhận thì tôi sẽ chịu trách nhiệm kết nối, sau này có lịch trình cần sắp xếp thì tôi sẽ thông báo cho cô.”

 

“Được.”

 

“Phải rồi, về mặt cát xê thì cô muốn nhiều hay ít?”

 

Vấn đề này Kim Mê hơi khó nghĩ, mức cát xê của cô trước kia thuộc hàng cao nhất, lại có rất nhiều bộ phim tìm đến cô nên cô cũng phải đắn đo rất nhiều. Còn Mạnh Xán Nhiên bây giờ… Dựa theo diễn xuất trước đây của cô ấy thì phải trả tiền cho đoàn làm phim thì người ta mới cho cô ấy diễn.

Advertisement
';
Advertisement