Bá Chủ Là Tôi

Tạ Trì đã đối phó với đủ loại người ở trung tâm thương mại, có người rất dẻo miệng, có người giỏi tính toán, nhưng sẽ không có ai cố gắng lấy lợi từ anh bằng cách "chơi trò lừa" thế này.

 

Cách chơi của Kim Mê thật sự rất hoang dã.

 

Tiếng cười hừ bật ra từ trong cổ họng Tạ Trì, giống như ngạc nhiên mà cũng giống tức giận và cả sự khó hiểu: “Tôi chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như cô.”

 

Đối mặt với sự mỉa mai trực diện của Tạ Trì, hàng lông mày Kim Mê không chút nhúc nhích: “Vô liêm sỉ cũng không sao, miễn có tác dụng là được.”

 

“...” Tạ Trì không nói được gì, anh không muốn thừa nhận là bản thân đã bị nắm thóp.

 

Chuyện ngày hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng nếu mà bị lan ra từ miệng Mạnh Xán Nhiên thì anh đang từ cái c.h.ế.t ở nhà chuyển sang cái c.h.ế.t toàn công sở mất rồi.

 

Anh mím môi nhìn chằm chằm Kim Mê, một lúc lâu mới thả lỏng người rồi nói: "Được, tôi đi. Thời gian và địa điểm?"

 

Kim Mê thấy anh đồng ý, cô lập tức thay đổi sang gương mặt tươi cười thân thiện: “Tôi sẽ gửi cho anh luôn, à hay là chiều mai tôi đến công ty đón anh?”

 

“Không cần, chiều mai tôi có một cuộc họp, họp xong tôi sẽ tự qua.” 

 

“Được rồi.” Kim Mê ngẫm nghĩ. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị, nếu đã đồng ý với cô thì chắc chắn anh sẽ không lỡ hẹn: “Thế nhân tiện bây giờ anh nói với tôi về tình hình nhà họ Mạnh đi.”

 

Tạ Trì lại chìm vào sự yên lặng một lần nữa.

 

Con gái nhà họ Mạnh lại bảo một người khác họ là anh đến giới thiệu lại về gia đình nhà họ Mạnh là sao?

 

Kim Mê cũng nhận ra yêu cầu này của cô hơi kỳ dị, thế là nụ cười trên mặt lại càng chân thành tha thiết hơn: “Anh cũng biết đó, trước đây tôi mất trí mà. Những chuyện liên quan tới người nhà họ Mạnh, tôi gần như quên sạch rồi.”

 

“...” Lúc trước Tạ Trì kết luận cô việc mất trí nhớ là giả, nhưng đến lúc này, điều đó đã không còn cần thiết nữa: "Thế sao cô không quên mật khẩu tài khoản ngân hàng của cô luôn đi?”

 

Kim Mê thành thật trả lời: “Ban đầu tôi quên thật, nhưng lúc thanh toán thì đều quét face ID mà, tiện lắm!”

 

“...”

 

“Sau đó tôi đã tự mình mò mẫm và thay đổi tất cả mật khẩu!”

 

“...” Tạ Trì hít một hơi thật sâu, tìm chỗ ngồi xuống, sợ nói tiếp sẽ không đứng nổi nữa: "Mạnh Hoài Sinh là ông nội của cô, có hai người con trai là bác cô và ba cô. Ở nhà họ Mạnh thì bác cô có tiếng nói trong nhà hơn nhiều.”

 

Kim Mê tò mò hỏi anh: “Tại sao vậy?”

 

Tạ Trì nhìn cô một cái, tâm trạng hiếm khi vui vẻ mà cười với cô: “Bởi vì hai đứa con của ba cô, một trai một gái đều vô dụng.”

 

Kim Mê: “...”

 

Có phải anh đang mắng cô không!

 

Không không không, người anh đang mắng là Mạnh Xán Nhiên, liên quan gì tới Kim Mê cô đâu. 

 

Thế nên Kim Mê rất tốt bụng ồ lên: “Rồi sao nữa?”

 

“..." Nụ cười trên mặt Tạ Trì biến mất, trải nghiệm sau khi mắng người khác rất tệ: "Vốn dĩ cha mẹ cô cho rằng cô kết hôn với tôi sẽ nâng cao địa vị của bọn họ ở nhà họ Mạnh, nhưng không ngờ rằng cô con gái vô dụng là cô lại nhất quyết đi theo con đường riêng của mình, tiến vào giới giải trí. Ngày nào cũng bám đuôi Thẩm Thịnh Tinh, làm trò cười lớn như vậy nên ông nội cô rất tức giận, đuổi bố mẹ cô ra khỏi dự án cốt lõi của công ty rồi đẩy họ sang nước ngoài."

 

Kim Mê: “...”

 

Thì ra ba mẹ cô ra nước ngoài không phải đi công tác hay du lịch mà là… Bị phạt.

 

Nhưng đừng tưởng cô không nghe ra Tạ Trì gọi cô là đồ vô dụng.

 

“Khụ.” Kim Mê giả vờ vén tóc ra sau tai, cuối cùng cũng tới lượt cô xấu hổ: “Con người thì khó tránh khỏi có lúc còn trẻ dại, vô tri mà. Ngày mai quay về, bọn họ sẽ sẽ thấy một tôi hoàn toàn mới, một Nữu Hỗ Lộc - Xán Nhiên.”

 

“...” Gần đây cô thay đổi thực sự quá nhiều, nhưng Tạ Trì có lúc không thể phân biệt được là tốt hơn hay xấu đi.

 

“Vậy tôi không làm phiền tổng giám đốc Tạ nghỉ ngơi nữa.” Kim Mê mỉm cười vẫy tay với anh rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.

 

Quản gia nhìn thấy cô rời khỏi phòng Tạ Trì liền bước tới gõ cửa phòng anh: “Cậu chủ, tôi xin phép làm phiền chút ạ.”

 

Gần hai mươi phút trước, ông ấy lên tầng tìm Tạ Trì để báo cáo một số việc thì lại thấy Kim Mê đi vào phòng của Tạ Trì.

 

Cậu chủ với mợ chủ là vợ chồng hợp pháp, bọn họ ở chung một phòng là điều vô cùng bình thường mà còn rất hợp lý. Nhưng điều mà quản gia không ngờ tới là chỉ hai mươi phút sau mợ chủ đã ra khỏi phòng.

 

Mặc dù ông ấy hơi bất ngờ nhưng thân là một quản gia chuyên nghiệp, ông ấy chưa bao giờ hỏi những chuyện không nên hỏi.

 

Tạ Trì nghe thấy giọng nói của ông ấy bèn ra mở cửa: “Có việc gì không?”

 

Quản gia nói: “Hôm nay mợ chủ nói muốn đổi chiếc giường trong phòng giống với chiếc giường của cậu chủ, không biết mợ chủ đã nói với cậu chủ chưa?”

 

Tạ Trì thoáng ngẩn ra, vừa rồi bọn họ nói khá nhiều nhưng không hề nhắc đến chuyện cái giường: “Không có, nếu cô ấy muốn đổi thì cứ đổi đi, cứ gửi giấy tờ với hóa đơn vào email của tôi là được.”

 

“Dạ vâng cậu chủ.” 

 

Quản gia gật đầu, đang định rời đi thì Tạ Trì đứng sau lại gọi ông ấy lại: “Chờ một chút.”

 

Quản gia quay người lại, lịch sự hỏi lại: “Cậu chủ còn cần căn dặn gì sao?”

 

Tạ Trì nói: “Chiếc giường đó của tôi là thiết kế từ hai năm trước rồi, nếu Nelson có thiết kế mới thì đổi sang loại mới nhất cho cô ấy.”

 

“Vâng cậu chủ.”

Advertisement
';
Advertisement