Thường thì Tạ Trì có cảm giác hơi bực bội khi mới ngủ dậy.
Nếu là bị đánh thức thay vì tự tỉnh dậy, cảm giác đó sẽ biến thành khá bực bội.
Còn nếu như khó khăn lắm mới ngủ một giấc ngon lành lại bị người khác đánh thức, anh sẽ vô cùng bực bội.
Hiển nhiên, tình huống hiện tại thuộc loại thứ ba.
Lúc Tạ Trì mở mắt ra, có một thoáng Kim Mê cảm thấy trước mặt mình là một con quái vật đang ngủ say vừa thức tỉnh.
Cô bị giật mình trước khí thế đáng sợ của anh nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại.
Đang nằm trên giường của cô, anh phách lối như vậy làm gì!
"Sao cô lại ở đây?" Kim Mê còn chưa kịp dấy binh hỏi tội, Tạ Trì vừa mới tỉnh dậy đã làm kẻ ác tố cáo trước.
Kim Mê bị anh chọc giận đến bật cười: "Câu hỏi này tôi phải hỏi anh mới phải? Tổng giám đốc Tạ, sao anh lại ở trên giường của tôi? Chẳng lẽ là vì anh không thích giường của mình?"
Tạ Trì thoáng ngẩn ra, sau ba câu hỏi liên tiếp của Kim Mê, khí thế vừa rồi của anh tiêu tan không ít. Anh nhìn quanh bốn phía, nhận ra nơi này thực sự không phải là phòng của mình.
Cho nên bầu không khí hiện tại có hơi lúng túng.
Kim Mê từ trên giường ngồi dậy, sau đó kêu lên "A" một tiếng, tóc cô bị kéo mạnh một cái, lại ngã trở về trên giường.
Tạ Trì nhìn cô nói: "Đây chính là nguyên nhân tôi ở trên giường cô."
Kim Mê: "..."
Cô giơ tay lên xoa chỗ bị kéo đau, nghiêng đầu nhìn cúc áo trên bộ đồ ngủ của Tạ Trì. Tóc cô vướng vào cúc áo của anh, trong anh có em trong em có anh, như thể một đôi tình nhân thắm thiết không thể tách rời.
Trong khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Kim Mê nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng khách ngày hôm qua.
Bây giờ cô chỉ hận không thể biến mất trước mặt Tạ Trì ngay lập tức, để mọi chuyện cuốn theo chiều gió nhưng khốn nỗi tóc cô còn đang vướng vào cúc áo trước n.g.ự.c Tạ Trì.
Cô đưa tay nhanh chóng gỡ tóc ra, ngón tay linh hoạt hơn bao giờ hết. Tạ Trì bình tĩnh quan sát tất cả, đúng lúc nhắc nhở một câu: "Vô ích thôi, nếu có thể gỡ ra, tôi còn ở đây sao?"
"..." Kim Mê bỏ cuộc, cô kéo tóc hai cái cho hả giận, ngước mắt nhìn về phía người đối diện: "Cho dù không gỡ được thì anh cũng không nên ngủ ở đây chứ, anh có thể, anh có thể cởi áo ra để trần trở về!"
Tạ Trì: "..."
Tối hôm qua không phải Tạ Trì không nghĩ đến cách này, sau khi anh chuẩn bị tinh thần rất lâu, định cởi trần đi về phòng của mình, anh... cũng không biết là từ lúc nào, anh lại ngủ quên mất.
Trước giờ anh chưa từng chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng như vậy, đến nỗi bây giờ anh vẫn còn cảm thấy hơi khó tin.
Chẳng lẽ phong thủy trong căn phòng của Mạnh Xán Nhiên có lợi cho giấc ngủ, cho nên cô mới có thể luôn ngủ như heo c.h.ế.t như vậy?
Tạ Trì càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
"Sao anh không nói gì?" Kim Mê thấy anh im lặng, thừa thắng truy kích: "Anh cũng biết mình đuối lý rồi phải không?"
Tạ Trì ngước mắt nhìn về phía cô, không nhìn ra vẻ đuối lý gì, thậm chí còn tỏ vẻ có lý chẳng sợ: "Người văn minh chúng ta không thể không mặc quần áo, cho dù là đang trong nhà mình."
Kim Mê gào thét: "Người văn minh thì có thể ngủ trên giường người khác sao?"
Tạ Trì mặt không biến sắc: "Về mặt pháp lý mà nói, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Kim Mê: "..."
"Hơn nữa nếu không phải tối qua cô uống say, phát điên ở nhà thì cũng không xảy ra những chuyện như thế này."
"..." Kim Mê hiểu rồi, đây chính là một tên đàn ông chó má quỷ kế đa đoan, bây giờ rõ ràng đang nói về chuyện anh ngủ ở chỗ cô nhưng anh lại đẩy hết vấn đề lên người cô.
Ngoài cửa, Gia Quả vẫn còn đang sủa, Kim Mê nghĩ nếu cho nó thêm một chút thời gian, có lẽ nó có thể tự mình mở được cánh cửa kia ra.
Thế là cô và Tạ Trì đạt được đồng thuận, đứng dậy đi tìm một cái kéo. Tối hôm qua Tạ Trì không nỡ cắt tóc Kim Mê nhưng hôm nay lúc Kim Mê tự mình cắt tóc, cô lại thẳng tay cắt phăng một cái, cực kỳ dứt khoát.
Tạ Trì nhìn những sợi tóc kia rơi xuống đất, hỏi cô: "Chẳng phải mấy ngôi sao nữ như cô thường hay phải chăm chút đến từng sợi tóc hay sao? Sao lại nói cắt là cắt vậy?"
Kim Mê đặt kéo xuống, lấy lại tự do khiến tâm trạng cô rất thoải mái: "Tôi nhiều tóc, không sao."
Tạ Trì: "..."
"Tôi muốn thay quần áo, anh có thể ra ngoài." Kim Mê chỉ về phía cửa, mỉm cười với Tạ Trì.
Tạ Trì xoay người, đi thẳng tới cửa, mở ra cánh cửa Gia Quả đang cào nãy giờ ra.
Gia Quả nhìn thấy cửa mở, hưng phấn muốn lao vào trong nhưng sau khi phát hiện người đang đứng trước mặt mình là Tạ Trì, nó ngơ luôn.
Có một người cũng ngơ ra như nó, đó là dì Chu.
Bởi vì Gia Quả liên tục gây ồn ào ở cửa phòng nên dì Chu không yên tâm, cố ý ngó lên trên xem thế nào.
Trước giờ bà chủ luôn thức dậy đúng giờ, dẫn Gia Quả ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hôm nay muộn vậy rồi còn chưa dậy, có lẽ liên quan đến chuyện tối qua say rượu.
Cho đến khi bà ấy nhìn thấy Tạ Trì bước ra từ phòng Kim Mê.
Hoá ra bà chủ dậy muộn như vậy không phải vì rượu mà là vì một vài nguyên nhân khác.
Trong mắt bà ấy lóe lên vẻ xấu hổ nhưng phần nhiều lại là hưng phấn khi nghĩ đến "nguyên nhân khác".