Bá Chủ Là Tôi

Tạ Trì không cần nghĩ cũng biết cô đã nhìn thấy Tô Mộng Phàm: “Người cô nói là Tô Mộng Phàm, đó là cấp dưới của tôi, tối nay cô ta tìm tôi để báo cáo công việc.”

 

“Hừ, anh đừng giả vờ nữa.” Kim Mê nhìn anh đầy khinh bỉ: “Càng giải thích thì càng giấu diếm.”

 

Tạ Trì sững sờ, anh đang giải thích với cô ư?

 

Tại sao anh lại phải giải thích với Mạnh Xán Nhiên?

 

Buồn cười!

 

Anh đứng dậy, Kim Mê còn tưởng anh muốn cướp “micro” của mình nên vội vã lùi về sau: “Chưa tới lượt anh hát, anh chờ đi.”

 

Tạ Trì: “...”

 

Thế là Kim Mê tiếp tục hát bài ca vừa nãy.

 

Tạ Trì đã nghe bài này quá nhiều lần, đây là một trong những bài hát nổi tiếng của Kim Mê, [Người yêu hỡi]. Mặc dù người đang hát đã say nhưng không bị lạc nhịp, khi lên nốt cao và âm cuối còn dùng một ít kỹ thuật, giống hệt giọng hát của Kim Mê. 

 

Tạ Trì nhìn chằm chằm người trước mặt rất lâu, vốn tưởng chỉ cần đưa cô về nhà thì anh có thể từ từ khám giá tất cả bí mật của cô. Nhưng trong khoảng thời gian này, bí mật trên người cô chẳng những không bị vạch trần mà còn càng ngày càng nhiều.

 

Ví dụ như hôm nay anh mới biết người quản lý mới của cô là Triệu Nghệ Nam.

 

Cô ấy từng là người quản lý của Kim Mê.

 

“Đủ rồi, cô hát nữa thì hàng xóm sẽ báo cảnh sát mất.” Tạ Trì cưỡng chế cướp micro của cô đi, cái micro như nguồn điện, không có micro trong tay, Kim Mê không hát nữa.

 

Cô đứng ở đó, nhíu mày nhìn anh: “Trả micro cho tôi.”

 

Tạ Trì cầm micro của cô rồi hỏi: “Cô uống rượu giải sầu là vì đã trượt mất bộ phim đó sao?”

 

“Hừ!” Kim Mê khinh thường, trông giống như không để tâm lắm vào vai diễn đó: “Anh nghĩ tôi thật sự để tâm đến một phim cổ trang cấp S+ đó ư? Chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ nhận một bộ phim còn hay hơn nó gấp mấy lần.”

 

“Ồ, vậy cô hiểu lầm tôi hẹn hò với người khác nên mới thành ra bộ dạng này?”

 

Kim Mê nghe anh nói xong thì ngớ ra, sau đó phá lên cười: “Anh hài hước thật đấy.”

 

Tạ Trì: “...”

 

Hình như anh định xoay người rời đi.

 

“Tôi chỉ vì Lữ Dũng thôi, không ngờ đến cả anh ta cũng tin tôi… Kim Mê nhà tôi chơi ma túy.” Dù Kim Mê đã say nhưng không mất hết lý trí.

 

Câu nói này đã khiến Tạ Trì phải nhíu mày: “Cô rất quan tâm đến cái nhìn của anh ta?”

 

Kim Mê nói: “Anh không hiểu đâu, anh ta muốn theo đuổi Kim Mê nên đã bị ba mình đánh gãy chân, có điều dù phải chống gậy thì anh ta vẫn nhất quyết chạy đến phim trường của cô ấy! Cho thấy anh ta hâm mộ cô ấy cỡ nào. Thế mà fan cuồng như anh ta lại không tin Kim Mê bị oan, vậy những người hâm mộ khác thì sao? Có phải họ cũng sẽ không tin cô ấy?”

 

Kim Mê nói đến đây, chóp mũi bỗng ê ẩm, cô bật khóc: “Trên đời này chỉ có ba mẹ và người quản lý của cô ấy tin rằng cô ấy bị oan.”

 

Tạ Trì nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Tôi tin cô ấy.”

 

Kim Mê ngừng khóc, cô nhìn anh như rất kinh ngạc: “Không ngờ anh mới là fan cuồng thật sự của Kim Mê.”

 

Tạ Trì không nói gì nữa mà đặt ly rượu trong tay xuống, bước lên bế bổng cô lên.

 

Trước lạ sau quen, lần này anh ôm khá là thành thục.

 

Ban đầu Kim Mê còn vùng vẫy tượng trưng cho có nhưng sau đó dường như đã thấm mệt, cô nằm im trong lòng anh. Đợi khi Tạ Trì đặt cô xuống giường thì phát hiện cô đã ngủ rồi.

 

Hôm nay, anh vừa hâm mộ vừa ghen tị với chất lượng giấc ngủ của cô. 

 

Tạ Trì nhổm người dậy, không ngờ Kim Mê bất ngờ la đau khiến anh sững sờ, sau đó anh phát hiện tóc cô đã bị cuốn vào cúc áo trên áo ngủ của mình.

 

Có lẽ vừa nãy anh đã làm cô đau nhưng dù vậy cô vẫn không thức giấc.

 

 

Tạ Trì đành phải ngồi xuống bên giường, cúi đầu gỡ tóc cho cô.

 

Không gỡ được, không tài nào gỡ được.

 

Tạ Trì bắt đầu tìm kéo.

 

Anh nhìn quanh nhưng không phát hiện có chiếc kéo nào trong đây cả, trong ngăn kéo tủ đầu giường cũng vậy.

 

Bây giờ có hai cách giải quyết, một là đêm nay anh ngủ ở nơi này, hai là ôm Kim Mê về phòng mình lấy kéo.

 

Tóc của Kim Mê vừa mềm vừa mảnh, đen bóng lay láy, trong khoảnh khắc, Tạ Trì cảm thấy không nỡ.

 

Anh bỗng nghĩ ra cách giải quyết thứ ba, đó là đánh thức Kim Mê.

 

Nửa phút sau.

 

Anh phải thừa nhận có người vừa ngủ thì y như người chết.

 

“Hừ.” Anh nghĩ đến cảnh mình đêm hôm khó ngủ mà còn phải “phục vụ” cho Kim Mê đến tận giờ, dù quay về phòng cũng sẽ mất ngủ đến sáng.

 

Thế mà kẻ đầu sỏ lại ngủ y như lợn chết.

 

Tạ Trì đẩy Kim Mê nhích vào trong, còn mình nằm xuống nửa bên giường trống, anh muốn xem thử cô sẽ ngủ đến bao giờ.

 

Kim Mê đánh một giấc đến hừng đông, Gia Quả không chịu nổi cào cửa rột rột.

 

Cô từ tử mở mắt ra, cảm nhận được cơn đau âm ỉ quen thuộc lan tỏa khắp đầu.

 

Haiz, hôm qua cô lại uống say.

 

Cô nâng tay ấn huyệt Thái Dương rồi nghiêng đầu sang bên cạnh.

 

Nơi đáng lẽ phải trống rỗng lại xuất hiện thêm một người đàn ông đang nằm trên đó.

 

Hơn nữa còn là một người đàn ông điển trai đang ngủ say sưa ngon lành.

 

Anh hít thở đều đặn, lông mi lẳng lặng rủ xuống, cho thấy anh còn đang chìm đắm trong giấc mơ của mình.

 

Ngủ thật là ngon.

 

Kim Mê hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: “Tạ Trì!”

Advertisement
';
Advertisement