Bá Chủ Là Tôi

"Yên tâm, cái này anh biết mà." Ba Kim Mê gật đầu, thật ra hai năm qua ông ấy cũng quá phiền nhà bên đó: "Em không bán căn nhà đó thật chứ?"

 

"Không bán." Bởi vì bà ấy tặng luôn cho Kim Mê mà.

 

Ba của Kim Mê không hỏi gì thêm nữa, có vẻ ông ấy đã tin vào lời giải thích của vợ mình, Phan Tuệ Chân cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày trước, lúc thảo luận với Miểu Miểu về chuyện này, bà ấy còn lo lắng lời giải thích này sẽ có lỗ hổng, khó mà tin được. Không ngờ tất cả đều đúng như dự đoán của Miểu Miểu. Giờ đây, căn nhà đã được sang tên cho cô một cách suôn sẻ, gia đình bác cả cũng dọn ra ngoài, ngay cả ba cô cũng không mảy may nghi ngờ.

 

Có lẽ phải khen Miểu Miểu thông minh từ nhỏ rồi.

 

Ba ngày sau, Kim Mê thuận lợi tiếp quản biệt thự Kim Hải. Cô thuê dịch vụ dọn dẹp nhà cửa để họ dọn sạch căn nhà, rồi tìm người sửa sang đơn giản để nơi này nhìn giống phòng làm việc hơn.

 

Sở dĩ cô chọn mở phòng làm việc ở đây không phải chỉ vì nhằm vào gia đình bác cả của mình, mà còn vì thật sự cảm thấy đây là một nơi vô cùng thích hợp. Sau khi trang trí lại, phòng làm việc đã sáng sủa hơn hẳn, Kim Mê thấy không còn vấn đề gì nữa bèn hẹn Triệu Nghệ Nam đến đây để ký hợp đồng quản lý với mình.

 

Trong thời gian này, Triệu Nghệ Nam đã giải quyết xong xuôi chuyện nhà và chuyện công ty. Đội ngũ luật sư mà cô ấy thuê vô cùng chuyên nghiệp, việc tiếp theo cứ giao cho họ làm là được.

 

Triệu Nghệ Nam dạo qua một vòng phòng làm việc của Kim Mê, gật đầu nói với người đang đứng kế bên: "Làm tốt lắm, đúng là ra dáng thật."

 

"Hơn nữa nơi này có phong cảnh đẹp, vị trí địa lý cũng thuận lợi."

 

"Ừm, nếu không thì giá đã chẳng đắt đỏ như vậy." Triệu Nghệ Nam thầm nghĩ. Năm đó, phải công nhận Kim Mê thật sự rất tinh mắt, mua từ rất sớm, chứ mua biệt thự Kim Hải vào thời điểm hiện tại thì sẽ khó như lên trời: "Cơ mà phòng làm việc này của cô vẫn còn thiếu một số thứ."

 

Kim Mê ngẩn người, vô thức đảo mắt nhìn quanh nhà: "Thiếu gì ạ?"

 

Cô đã mua hết tất cả những gì cần mua rồi mà, chắc hẳn phải không bỏ sót cái gì mới phải.

 

Triệu Nghệ Nam nói: "Đây là phòng làm việc cá nhân của cô, nhưng lại không có lấy một bức ảnh nào của cô."

 

"... Ừ nhỉ!" Bấy giờ Kim Mê mới sực nhận ra nơi này thật sự không có lấy một tấm poster của mình nữa! "Để em đi tìm ảnh của em rồi đi in."

 

"Thôi khỏi, mấy bức ảnh lúc trước của cô quá xấu, chúng ta chụp lại đi."

 

Kim Mê: "..."

 

Quả thật ảnh hồi trước của Mạnh Xán Nhiên không được đẹp cho lắm thật, nhưng chê xấu ngay trước mặt cô thì chẳng lịch sự chút nào.

 

"Tôi sẽ liên hệ với phòng làm việc để chụp vài bức ảnh cho cô." Triệu Nghệ Nam ngắm nhìn xung quanh, dường như cô ấy đang xem thử nên treo ảnh ở những vị trí nào: "Lúc đó, chúng ta không chỉ phải treo ảnh khắp phòng làm việc mà còn phải đăng lên mạng để tất cả mọi người cùng thưởng thức."

 

Kim Mê giơ ngón cái với cô ấy: "Quả không hổ là chị Nam của em, chưa gì đã sắp xếp công việc cho em rồi."

 

Cô đưa hợp đồng với những điều lệ đã được thống nhất đến trước mặt Triệu Nghệ Nam nhoẻn môi cười với cô ấy: "Đã vậy thì chúng ta hãy nhân ngày lành tháng tốt hôm nay để ký hợp đồng thôi."

 

Triệu Nghệ Nam nhận hợp đồng từ tay cô, ngồi xuống ghế sô pha để đọc: "Ổn thỏa cả rồi, giống với tất cả những gì chúng ta đã thống nhất lúc trước."

 

Đoạn Triệu Nghệ Nam cầm bút ký vào ô ký tên. Đột nhiên, cô ấy có phần thất thần khi nhìn ba chữ "Triệu Nghệ Nam" này.

 

Một lần nữa, cô ấy đã quay trở về với cái tên Triệu Nghệ Nam, mà không phải mang danh phận mợ chủ Tưởng hay mẹ của Văn Kiệt nữa.

 

Kim Mê cũng ký tên và đóng dấu, mỉm cười, chìa tay về phía Triệu Nghệ Nam: "Kể từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là châu chấu đứng trên cùng một dây thừng!"

 

Triệu Nghệ Nam: "..."

 

"Cô không thể dùng cách ví von nào tử tế hơn à?" Cô ấy nói với vẻ cạn lời.

 

Sau một hồi nghĩ ngợi, Kim Mê nói lại lần nữa: "Chúc mừng chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác. Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường mà trước đây cô và Kim Mê vẫn còn dang dở!"

 

Gợn sóng lại dâng trào trong đôi mắt Triệu Nghệ Nam, lần này Kim Mê thấy rất rõ.

 

"Hợp tác vui vẻ." Bắt tay với Kim Mê, Triệu Nghệ Nam những tưởng mình đã trở về với tuổi đôi mươi. Vào cái năm ấy, lần đầu tiên cô ấy gặp Kim Mê, cô đã tỏa sáng rực rỡ trời sinh tựa vì sao lấp lánh.

 

Giống như Mạnh Xán Nhiên của bây giờ vậy.

 

"Nếu bây giờ chúng ta đã cùng một phe thì tôi muốn hỏi cô một vấn đề, mong cô hãy thành thật trả lời." Triệu Nghệ Nam nói: "Đây cũng để tôi hiểu biết cô một cách trọn vẹn, mai sau lỡ có biến cố gì xảy ra thì còn đối phó được."

 

"Được, chị hỏi đi, em biết gì thì sẽ nói hết, không giấu gì đâu ạ."

 

Triệu Nghệ Nam nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô có đang hẹn hò với ai không?"

 

"..." Sao chưa gì đã hỏi câu trúng tim đen thế này?

 

Triệu Nghệ Nam vẫn đang chờ câu trả lời của cô. Kim Mê cười trừ với cô ấy rồi thốt: "Không hẹn hò với ai cả, nhưng mà... Em đã kết hôn rồi."

Advertisement
';
Advertisement