Tưởng Thư Hàm nói tới đây cũng có chút tức giận, thực ra cô bé đã lén lút xem rất nhiều video của Kim Mê, và người quản lý của cô cũng đồng hành bên cạnh cô trong rất nhiều sự kiện. Hóa ra, ban đầu mẹ của cô bé rõ ràng không phải là mang dáng vẻ như vậy, rốt cuộc là kể từ khi nào lại trở nên khúm núm như thế này cơ chứ?
Thực ra, Kim Mê cũng nghĩ mãi không ra, cô bước một bước đã lướt qua hai mươi năm trời, trong khi Triệu Nghệ Nam thì đã trải qua từng ngày một trong suốt mấy năm đó. Có lẽ, thời gian thật sự có thể làm phai mờ đi quá nhiều thứ, cô nói tiếp: “Em trai của em đúng là vẫn còn nhỏ tuổi, có thể là mẹ của em hi vọng thằng bé được lớn lên ở trong một gia đình trọn vẹn.”
Tưởng Thư Hàm hừ lạnh một tiếng: "Gia đình hiện giờ không những trọn vẹn, mà còn có quá nhiều thành viên dư ra đây này!"
"…" Quả đúng là thế thật.
Kim Mê im lặng một lúc, tiếp tục giúp Triệu Nghệ Nam tìm ra được lý do: “Ly hôn không phải là chuyện đơn giản, cứ nói muốn chia tay là chia tay được. Quyền nuôi dưỡng em và em trai của em, rồi cả cổ phần và tài sản của công ty nữa, tất cả đều là những vấn đề rất phức tạp."
Tưởng Thư Hàm hỏi: "Phức tạp đến mức nào? Nó còn phức tạp hơn cả hàm số sao?"
"..." Kim Mê nhớ lại một vài hàm số mà cô đã học ở trường cấp ba, hỏi ngược lại cô bé: "Ý em nói là các hàm số học ở trường cấp ba đúng không? Chúng cũng có phức tạp lắm đâu?"
Tưởng Thư Hàm: "..."
Cô bé thầm ước, giá như cô bé có thể lấy một tờ giấy bài thi trong cặp sách ra và nhờ Kim Mê làm giúp mình ngay tại chỗ này.
"Cho dù là thế nào đi chăng nữa, những gì em nói với mẹ của em hôm nay cũng quá nặng lời rồi, mẹ em sẽ rất đau lòng đấy."
Tưởng Thư Hàm quay đầu đi, không hề lên tiếng trả lời. Kim Mê nhìn đồng hồ, đứng dậy và hỏi: "Các em còn muốn gọi món gì nữa không? Để chị giúp các em trả tiền, mà mẹ em vẫn còn đang đứng đợi ở cổng trường đó."
Lúc trước, Tưởng Thư Hàm mạnh miệng nói không có thèm gọi thêm, nhưng bây giờ ngược lại, cùng với đám bạn Hà Thiên kêu một đống đồ ăn và thức uống. Sau khi Kim Mê trả tiền xong, tiện tay thêm tài khoản WeChat của Tưởng Thư Hàm: "Nếu như có chuyện gì xảy ra với mẹ của em, nhớ phải bí mật báo cho chị biết nhé."
"..." Tưởng Thư Hàm nhìn chiếc kính râm và khẩu trang che kín trên khuôn mặt của cô, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi: "Chị bắt buộc phải che kín mặt của mình đến mức đó à? Chắc là chị sẽ không phải là tội phạm bị truy nã gì đó đâu đúng không?"
"... Khẩu trang được phát minh ra chính là để mọi người đeo mà, vậy tại sao chị lại trở thành tội phạm bị truy nã rồi?" Kim Mê vừa nói vừa kéo Tưởng Thư Hàm đi về phía cổng trường. Hà Thiên đi theo bên cạnh hai người họ và nhìn Kim Mê với ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Chị ơi, chị hỏi gì bọn em cũng đều đã trả lời hết rồi. Khi nào thì chị sẽ giới thiệu người họ hàng đó của chị với chúng em vậy?"
"Ừm, đợi đến khi mấy đứa thi đại học xong đi đã. Trường của mấy đứa không cho phép yêu sớm đâu."
"... Chị đây là đang chơi xấu! Chị nói mà không giữ lời!"
Đối mặt với những lời chỉ trích của Hà Thiên, Kim Mê biểu lộ ra dáng vẻ rất thản nhiên: “Chị chỉ nói là sẽ giới thiệu cho các em làm quen với nhau, chứ cũng đâu nói là khi nào đâu.”
Hà Thiên: "..."
Đây mà là người lớn sao?
"Đừng có nhìn chị như vậy chứ. Đợi tới khi các em tốt nghiệp cấp ba rồi, chị hứa nhất định sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau, chắc chắn sẽ không bao giờ nuốt lời!"
“… Ha ha!”
Triệu Nghệ Nam vẫn còn đang đợi ở cổng trường, khi trông thấy Tưởng Thư Hàm đi tới, cô ấy lập tức xoay người rồi lên xe. Kim Mê vỗ vỗ hai vai Tưởng Thư Hàm, nói với cô bé: "Về nhà nói chuyện với mẹ em cho tốt vào, tranh cãi cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu."
Tưởng Thư Hàm không đáp lời, bất đắc dĩ lên xe. Hai người ngồi trên xe cũng không trò chuyện câu nào, suốt dọc đường, về đến tận cửa nhà rồi mà vẫn giữ im lặng.
Hôm nay đến trường để xử lý chuyện của Tưởng Thư Hàm, cho nên Triệu Nghệ Nam không có thời gian đến trường đón Tưởng Văn Kiệt tan học về, đành phải nhờ dì Vương thay mình đi đón. Đến khi về tới nhà lại không thấy ai cả, sau khi hỏi dì Vương thì mới biết là ba của Tưởng Văn Kiệt đã đón cậu bé đi rồi và còn dẫn theo Tào Lệ Na đi cùng, bảo rằng muốn đi ra ngoài ăn cơm.
Tưởng Thư Hàm nghe xong thì lập tức nhìn về phía Triệu Nghệ Nam, thấy cô ấy vẫn không có phản ứng gì, nổi giận đùng đùng mà đi lên lầu.
Tới khi trời tối, Tưởng Kỷ Minh mới mang theo Tưởng Văn Kiệt về nhà, Triệu Nghệ Nam vẫn đang ngồi ở trong phòng khách chờ bọn họ. Cô ấy thấy bọn họ trở về, lập tức tiến lên hỏi: "Sao hai người về nhà muộn thế? Văn Kiệt đã làm xong bài tập chưa?"
Vừa nghe thấy lời này của cô ấy, Tưởng Văn Kiệt đã lập tức bắt đầu làm ầm ĩ lên: "Mẹ, ngày nào mẹ cũng chỉ biết bài tập với bài tập, bảo sao ba cũng không thích mẹ!"
Tưởng Kỷ Minh cũng có chút không vui, lên tiếng: "Hôm qua Văn Kiệt bị bắt nạt ở trường, hôm nay tôi đưa thằng bé đi chơi một chút thì sao nào?"
"Thằng bé bị bắt nạt ư? Là do thằng bé ra tay với bạn học của nó trước, đã vậy còn không hề cảm thấy mình sai chút nào. Ở cái tuổi này của thằng bé, nếu như bây giờ không dạy dỗ tốt thì sau này sẽ rất khó để sửa đổi."
"Thế cô đã dạy dỗ Thư Hàm xong chưa? Đừng tưởng là tôi không biết, con bé đang yêu sớm với một bạn học nam cùng lớp, hôm nay còn bị thầy Cao gọi phụ huynh tới tận trường!" Trong lời nói của Tưởng Kỷ Minh tràn ngập sự châm biếm: "Hàng ngày cô cũng chẳng phải làm việc gì cả, chỉ có nuôi nấng hai đứa con thôi mà còn thành ra như thế này, vậy mà cô còn dám không biết xấu hổ mà đi trách mắng Văn Kiệt sao?”
Có lẽ là bởi vì có Tưởng Kỷ Minh ở bên cạnh cho cậu bé chỗ dựa, cho nên Tưởng Văn Kiệt thậm chí còn phách lối xông lên làm mặt quỷ trước mặt Triệu Nghệ Nam.