Kim Mê bị Tạ Trì hỏi cho sửng sốt, cô nhanh chóng hiểu ra ý của anh: “Anh đang nói đến người gửi tin nhắn cho tôi?”
Tạ Trì không trả lời, vừa nãy nhìn cô ngồi gửi tin nhắn, cười miệng ngoác tới tận mang tai, vừa nhìn đã thấy mờ ám: “Cô muốn yêu đương với ai, tôi lười quan tâm nhưng trong thời gian cuộc hôn nhân này của chúng ta còn tồn tại, tốt nhất là cô bơn bớt đi, đừng có gây ra chuyện như chuyện Thẩm Thịnh Tinh lần trước, tôi sẽ không thu dọn rắc rối cho cô lần thứ hai đâu.”
“... Ồ.” Kim Mê tắt máy, đứng lên: “Yên tâm đi, trước đó tôi đã đồng ý với bà rồi, đảm bảo trước khi ly hôn, tôi sẽ an phận.”
“Tốt nhất là như thế.”
Kim Mê cười, đi tới trước mặt anh rồi đánh giá: “Không phải anh đang ghen đâu nhỉ? Trời ạ, đừng bảo anh thích tôi thật đấy nhé?”
“...” Khóe miệng Tạ Trì giống như hơi giật giật, anh cười lạnh: “Cô giỏi mơ giữa ban ngày đấy nhỉ.”
Kim Mê nhướn mày, gõ mấy cái vào điện thoại: “Nhưng mà anh nói đến cừu non thì đúng là gần đây tôi đang nhìn trúng một người.”
Tạ Trì im lặng nhìn cô, Kim Mê tìm thấy tấm ảnh trong bộ sưu tập, cô giơ điện thoại lên trước mặt anh: “Nhìn đi, là cậu ấy đấy, đẹp trai không?”
Đột nhiên mặt Tạ Trì biến sắc, anh giơ tay muốn cướp điện thoại của Kim Mê nhưng Kim Mê như đã có chuẩn bị từ trước, cô cầm điện thoại, lùi về sau mấy bước, không để anh thành công: “Anh làm gì thế, ăn cướp à?”
Tạ Trì trừng cô, mặt mày hơi lộ ra giận giữ: “Cô lấy được ảnh của tôi ở đâu?”
Nhìn dáng vẻ này của anh, Kim Mê vui vẻ nhếch môi: “Ở trong phòng đọc sách của anh đó, không phải trong đó có ảnh treo tường sao, tôi lấy điện thoại chụp lại.”
Tạ Trì không nói gì, Kim Mê được nước lấn tới: “Học sinh cấp ba, anh nói xem có được coi là cừu non không? Vác gương mặt này đến trường, ai mà chẳng muốn yêu sớm với anh. Anh bị giáo viên chủ nhiệm bắt lần nào chưa?”
Tạ Trì mím môi, giọng nói lạnh băng: “Tôi không yêu sớm.”
“Tiếc thật đấy, nếu tôi mà học cùng anh, chắc chắn tôi sẽ yêu đương với anh.” Kim Mê nói xong lại còn nháy mắt với Tạ Trì.
Quản lý biểu cảm theo cấp bậc nhóm nhạc nữ.
Tạ Trì: “...”
Anh thầm bình tĩnh lại, sau đó cảnh cáo Kim Mê: “Bây giờ lập tức xóa ảnh của tôi đi.”
“Tại sao?” Kim Mê bảo vệ điện thoại như che chở đồ ăn: “Đây là bức ảnh tôi chụp được nhờ bản lĩnh, tại sao phải xóa?”
“Bởi vì người trong ảnh là tôi, tôi có quyền bắt cô xóa đi.”
Kim Mê chớp mắt, nhìn anh rồi bật cười: “Muốn tôi xóa cũng được, anh để tôi sờ cơ bắp anh, tôi sẽ xóa ảnh ngay.”
“...” Giống như từ trước đến nay chưa thấy ai mặt dày như thế, mắt Tạ Trì toát lên sự kinh ngạc.
“Anh dùng ánh mắt như nhìn thấy lưu manh thế nhìn tôi là sao?” Kim Mê chậc một tiếp, sau đó bất mãn với phản ứng của Tạ Trì: “Trong thời gian cuộc hôn nhân chúng ta có hiệu lực, làm chồng tôi, để tôi sờ cơ bắp không phải bổn phận của anh sao?”
“...” Anh cảm thấy trước đây mình đánh giá thấp Mạnh Xán Nhiên rồi.
Kim Mê nhìn anh đầy trông mong, giống như đợi anh đồng ý, Tạ Trì mím môi, quay người đi không chút lưu luyến.
Nhìn bóng lưng rời đi trong giận dữ của anh, Kim Mê không nhịn được nữa mà phì cười. Không ngờ sếp Tạ ngây thơ như thế, trêu chọc anh rất thú vị.
Cũng không biết có phải vì cố ý né tránh Kim Mê không, hôm sau, nhân lúc Kim Mê đưa Gia Quả đi chạy bộ buổi sáng, Tạ Trì ăn cơm xong rồi đi làm luôn.
Buổi sáng đó, Kim Mê nhận được hợp đồng giấy Vương Đông Ni gửi tới, bên trên đã được ký và đóng dấu rồi, cô ký tên mình lên sau đó gửi hợp đồng đi.
Lần này cô để ý cẩn thận rồi, không kí tên thành Kim Mê nữa.
Gửi tiền bồi thường qua, chuyện kết thúc hợp đồng lắng xuống, tảng đá trong lòng Kim Mê cũng rơi xuống. Chuyện tiếp theo chính là thành lập phòng làm việc riêng, tự mình làm chủ.
Hình thức này cũng là thứ gần đây cô mới học được, suy cho cùng năm xưa bọn họ phải dựa vào công ty mới có thể phát triển. Bây giờ không ít nghệ sĩ tự mình làm chủ, Kim Mê cảm thấy mô hình này rất phù hợp với mình, cô chuẩn bị thành lập phòng làm việc cá nhân.
Chuyện đầu tiên cần làm là tìm một người quản lý đáng tin cậy giúp đỡ mình.
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới tình hình gần đây của Triệu Nghệ Nam qua lời kể của mẹ.
Từ khi cô chính thức ra mắt, Triệu Nghệ Nam đã ở bên cạnh cô, lúc đầu là làm trợ lý, sau này trở thành người quản lý. Triệu Nghệ Nam vừa nhạy bén, vừa có năng lực, bản thân cô có thể gặt hái được nhiều thành tựu như thế, một nửa công lao là của cô ấy.
Tiếc là chuyện sau đó không ai ngờ tới được, sau khi Kim Mê đột ngột qua đời, Triệu Nghệ Nam phát hiện ra t.h.i t.h.ể của cô đã chịu phải đả kích rất lớn, huống chi chuyện hút ma túy xôn xao dư luận, mặc dù cô ấy vẫn luôn giúp Kim Mê làm rõ nhưng không có tác dụng lớn lắm. Một thời gian sau có lời đồn truyền tra nói chuyện Kim Mê hút ma túy đều do Triệu Nghệ Nam gây ra.
Nếu như nói cái c.h.ế.t của Kim Mê tạo ra đả kích tâm lý cho Triệu Nghệ Nam thì chuyện này đã giáng một đòn nặng nề vào sự nghiệp của cô ấy. Bởi vì lời đồn này, cô ấy bị công ty sa thải, sau đó không có công ty với nghệ sĩ nào khác dám mời cô ấy nữa, một người quản lý lớn từng thanh danh hiển hách đã bặt vô âm tín kể từ đó.
Kim Mê nắm chặt điện thoại trong tay trong vô thức, năm đó cô với Triệu Nghệ Nam đều còn trẻ, dã tâm bừng bừng, muốn đứng trên sân khấu cao nhất của thế giới nhưng đường mới đi được một nửa đã phải đột ngột kết thúc.
Bây giờ cô quay lại rồi, cô phải tìm Triệu Nghệ Nam, đi tiếp con đường họ còn chưa đi hết. Nhìn địa chỉ mẹ gửi đến cho mình, Kim Mê gọi xe ra ngoài.