Bá Chủ Là Tôi

Phan Tuệ Chân mím môi, vốn dĩ bà ấy không muốn nói cho Kim Mê biết chuyện này nhưng không ngờ tới sẽ gặp phải Nhã Dung, bà ấy thở dài: “Đầu năm ngoài, bác cả con bất ngờ bị trúng gió, bác gái nói với nhà chúng ta, hy vọng được chuyển tới căn biệt thự Kim Hải kia ở tạm, để bác cả con tĩnh dưỡng. Mẹ với ba con đều đồng ý, có điều sắp hai năm đến nơi rồi, bác cả con cũng khỏi bệnh rồi mà họ vẫn không có ý chuyển ra, thế nên Nhã Dung mới có ý kiến với họ.”

Lượng tin tức trong câu nói kia quá lớn, Kim Mê tiêu hóa xong mới mở miệng: “Nhà bác cả thấy mẹ với ba hiền, không đuổi họ đi nên mới lì ra, không chuyển đi. Có điều có ý kiến cũng nên là con có ý kiến, suy cho cùng biệt thự kia do con bỏ tiền ra mua, có liên quan gì với mấy người Nhã Dung?”

Phan Tuệ Chân thở dài, nhìn cô: “Miểu Miểu, mẹ với ba con chỉ có một mình con, hai ta giữ một đống tiền con để lại cũng chẳng có con cái thừa kế, sao họ hàng có thể không thèm khát được? Bây giờ mẹ với ba con ngày càng lớn tuổi, họ chỉ mong lúc chúng ta lập di chúc, họ sẽ được chia một chút tài sản thôi.”

Kim Mê mím môi không nói gì, chẳng trách hôm nay Nhã Dung bận đi đón con mà còn cố ý tới thăm mẹ cô một chuyến, chỉ vì muốn lượn lờ trước mặt bà để bà nhớ mà sau này được chia thêm chút tài sản.

“Nhưng mà bây giờ con về rồi, tiền kia vốn là của con, ba mẹ đương nhiên sẽ giao lại cho con.” Phan Tuệ Chân cần tay Kim Mê: “Mẹ với ba con cũng chẳng tiêu nhiều tiền, mấy năm nay mặc dù nhân dân tệ mất giá nhưng bất động sản của con lại tăng lên không ít, thêm vào đó còn vàng con tích trữ nữa, tổng tài sản chắc là cũng tăng lên không ít.”

Kim Mê nhìn bà ấy, trong lòng buồn bã: “Mẹ với ba con tiết kiệm thế làm gì, mẹ thấy đấy hai người không tiêu thì người khác cũng ủ âm mưu với chúng thôi. Còn có biệt thự Kim Hải kia nữa, lúc đầu con mua nó là vì thấy hoàn cảnh rất tốt, thích hợp cho ba mẹ dưỡng lão, kết quả hai người không ở, lại còn để nhà bác cả ở lâu như thế.”

Mặc dù là người một nhà nhưng cũng không thể không biết ngại như thế. Ba mẹ cô da hiền lành nhưng cô không dễ nói chuyện đâu.

Có vẻ biết cô đang nghĩ gì, Phan Tuệ Chân hé miệng, chuẩn bị nói thì ba Kim Mê gọi điện thoại tới, hỏi xem bà ấy tu sửa thế nào rồi. Sau khi cúp điện thoại, Phan Tuệ Chân nói với Kim Mê: “Ba con nói hôm nay câu được mấy con cá, bảo mẹ về nấu cá ăn. Con...”

“Con không tới đâu, mẹ với ba con ăn đi.” Ba cô không dễ dàng tin tưởng chuyện nhập hồn như mẹ cô: “Ngày khác con hẹn mẹ ăn cơm vậy, đừng dẫn ba con theo. À đúng rồi, mẹ có wechat không, chúng ta kết bạn đi!”

“Có.” Mặc dù Phan Tuệ Chân có tuổi rồi nhưng bà ấy vẫn có wechat, hai người kết bạn xong, Kim Mê gọi xe đưa bà ấy về nhà rồi mới gọi điện thoại bảo tài xế tới đón mình.

Không thể không nói cô căn thời gian rất tốt, về đến nhà, dì Chu vừa làm cơm tối xong.

Kim Mê lên lầu thay quần áo rồi đi ăn cơm, không biết có phải Tạ Trì ở công ty tăng ca không mà đến tận khi cô ăn xong rồi, anh vẫn chưa xuất hiện. Kim Mê cũng mặc kệ anh, cô dắt Gia Quả ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó chuẩn bị tới phòng gym luyện tập.

Vừa đến cửa, cô đã thấy Tạ Trì đang tập bên trong. Cô ngẩn ra rồi đi vào phòng: “Ồ, hóa ra anh thực sự tới đây tập à?”

Tạ Trì ngước mắt nhìn cô rồi đáp: “Nếu không cô cho rằng phòng tập này xây cho ai?”

Kim Mê không thể phủ nhận nên gật đầu, cô cũng không vội đi tập ngay mà đứng một bên quan sát Tạ Trì với vẻ hứng thú. Lúc luyện tập Tạ Trì không thể mặc âu phục vừa vặn, quấn mình kín kẽ được nữa, nhìn chiếc áo phông trắng trên người anh, ánh mắt Kim Mê bị cơ bắp trên cánh tay anh thu hút.

Cánh tay anh không nhiều thịt, đường nét cơ bắp không những đẹp mà còn có cảm giác mạnh mẽ, thu hút người ta.

“Dáng người được đấy.” Kim Mê nhướn mày: “Bình thường anh che kín thế làm gì?”

Tạ Trì nhìn cô: “Sợ gặp phải người như cô đấy.”

Kim Mê: “...”

Ha, có phải cô chưa từng thấy đâu, đến cả cơ bụng cũng chẳng thấy đâu, có gì đẹp chứ?

Cô khinh thường quay đầu đi, chuẩn bị tập, Tạ Trì thấy cô tập thật, anh hơi bất ngờ: “Gần đây cô nghiêm túc đấy nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, tôi chấm dứt hợp đồng với công ty rồi, sau này phải lập phòng làm việc riêng.” Bởi vì cơ thể phải ra sức, giọng Kim Mê nghe có chút căng ra: “Đương nhiên tôi phải nỗ lực rồi.”

Tạ Trì chưa từng nghe cô nhắc tới chuyện chấm dứt hợp đồng, anh vô thức thả lỏng bàn tay cầm dụng cụ: “Cô chấm dứt hợp đồng với công ty?”

“Ừm.” Kim Mê đáp lại, điện thoại đặt bên cạnh “tinh” một tiếng, là tin nhắn mẹ gửi cho cô, bà ấy hỏi cô đã ngủ chưa.

Kim Mê lập tức ngồi dậy, lấy điện thoại trả lời: “Còn đang tập thể dục ạ, tập xong mới ngủ.”

Phan Tuệ Chân dặn cô đừng tập mệt quá, đi ngủ sớm đi, Kim Mê gửi biểu tượng cảm xúc làm nũng qua, sau đó cô hỏi: “Đúng rồi, mẹ, mẹ còn phương thức liên lạc của chị Nam không? Quản lý cũ của con ý.”

Phan Tuệ Chân: Có, mấy năm nay thỉnh thoảng mẹ vẫn liên lạc với cô ấy, đợi chút mẹ gửi cho con.

“Vâng ạ, yêu mẹ.” Kim Mê vừa gửi biểu tượng hôn chùn chụt qua, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, Kim Mê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Trì: “Anh, anh nhìn tôi như thế làm gì?”

Tạ Trì hừ một tiếng, giọng điệu còn lạnh hơn cả điều hòa trong phòng: “Cô lại đi quyến rũ con cừu non nào rồi?

Advertisement
';
Advertisement