Bá Chủ Là Tôi

Anh còn chưa kịp cãi lại thì bà cụ đã nhíu mày hỏi: “Cái gì, cháu lại uống cà phê à? Không phải là bác sĩ Lâm đã dặn cháu không được uống cà phê nữa à, sao cháu lại không nghe?”

Kim Mê ở bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Bà nội, anh ấy không chỉ uống mà còn vô cùng chú tâm đó, ngay cả hạt cà phê cũng phải tự tay xay chúng.”

Tạ Trì: “...”

Anh nên cho chó uống ly cà phê buổi sáng kia.

À, chó cũng không xứng được uống.

“Tiểu Trì, không phải bà đã nói cháu…”

“Bà nội, bây giờ cháu đã uống rất ít rồi.” Tạ Trì vội vàng cắt ngang bài thuyết giáo của bà cụ: “Nhưng ban ngày cháu còn phải làm việc nên mới cần uống cà phê để tinh thần tỉnh táo ạ.”

“Nhưng cháu làm vậy chính là tuần hoàn ác tính rồi… Khụ khụ.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Trì, Kim Mê đổi chủ đề: “Bà nội, hương này của bà có mùi thơm quá, không hề bị hắc một chút nào.”

Bà cụ nói: “Hương này đã được điều chế theo phương pháp phối chế đặc biệt rồi, nếu cháu thích thì bà đốt cho cháu một ít.”

“Cảm ơn bà nội!”

Đêm nay Kim Mê xin được một chút hương hỗ trợ giấc ngủ, cũng không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà cô cảm thấy mình thật sự ngủ ngon hơn bình thường một chút.

Mặc dù ngay lập tức chuyển sang một nơi khác nhưng sáng sớm cô vẫn thức dậy đúng giờ để chạy bộ buổi sáng. Lúc ra ngoài, cô tình cờ gặp bà cụ đang luyện Ngũ Cầm Hí trong vườn hoa.

“Bà nội, sớm vậy mà bà đã thức dậy tập thể dục rồi ạ?” Kim Mê chạy đến bên cạnh bà cụ, lên tiếng chào hỏi bà. Bà cụ nhìn thấy cô lại cảm thấy khá bất ngờ: “Bà lớn tuổi rồi nên ngày nào cũng ngủ đến tầm này là tự tỉnh dậy, người trẻ tuổi như các cháu sau không ngủ thêm một chút nữa?”

“Thôi ạ, sáng sớm không khí trong lành như vậy, cháu cũng muốn dậy để tập thể dục.”

Bà cụ gật đầu cười, nói với cô: “Vậy thì cháu đi chạy bộ đi, đợi khi nào cháu quay lại thì chúng ta đi ăn sáng.”

“Vâng ạ.”

Hôm nay không có Gia Quả giám sát ở bên cạnh nhưng Kim Mê vẫn chạy đủ thời gian như bình thường. Lúc cô quay lại thì Tạ Trì đã xuống lầu, đang nói chuyện cùng với bà cụ trong vườn hoa.

Kim Mê chào hỏi hai người một tiếng rồi quay về phòng tắm sơ qua, sau đó thay quần áo xuống dùng bữa.

So với bữa tối ngày hôm qua, bữa sáng thanh đạm hơn rất nhiều nhưng vẫn hơn chỗ của Tạ Trì về mặt có nhiều loại thực phẩm phong phú, trong đó còn có tôm mà Kim Mê thích ăn.

“Đêm qua Xán Nhiên ngủ có ngon không?” Bà cụ quay sang hỏi Kim Mê. Kim Mê cười gật đầu: “Cháu ngủ rất ngon ạ, hương hỗ trợ giấc ngủ mà bà nội cho cháu thật sự rất hữu dụng.”

Bà cụ cũng cười theo: “Vây thì tốt, lần này cháu và Tiểu Trì quay về, bà thấy mối quan hệ của các cháu đã dịu lại, nếu hai đứa còn sống chung thì bà cũng mong rằng các cháu có thể hòa thuận với nhau.”

“Vâng vâng.” Kim Mê liên tục đáp lời.

“Cháu là con gái của nhà họ Mạnh, bình thường làm gì thì cũng nên suy nghĩ cho người nhà một chút.” Mặc dù lần này gặp mặt, bà cụ cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn phải răn đe cô vài câu: “Ông nội cháu cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu ông cụ mà tức giận, không nhắc đến chuyện cơ thể không chịu nổi mà còn kéo theo ba mẹ cháu cùng bị mắng.”

“... Cháu biết rồi bà nội, bà yên tâm đi ạ.”

“Biết thì tốt rồi, ăn cơm đi.”

Lần này về nhà cũ, bà cụ có thể nói là vừa yêu thương vừa ra uy với Kim Mê, không hổ là người từng cầm quyền nhà họ Tạ. Đến khi ngồi vào xe của Tạ Trì rời khỏi nhà cũ, Kim Mê mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, những người thích bái Phật đều là người tàn nhẫn.

Tạ Trì ở bên cạnh nhìn cô một cái, không hề lên tiếng, Kim Mê cũng không trò chuyện với anh, tập trung lướt mạng.

Phần phát sóng trực tiếp mà cô đã hát và nhảy bài nhảy của nhóm lại lên hot search, có dân cư mạng còn ghép sân khấu đầu tiên của cô với ngày hôm qua, sự so sánh này có thể nói là vô cùng trực quan và thê thảm.

Chuyện Trịnh Mỹ Việt đề nghị cô nhảy trên phát sóng trực tiếp cũng bị thảo luận đến mức lên hot search. 

Advertisement
';
Advertisement