Bá Chủ Là Tôi

Quả nhiên vẫn còn phải rèn luyện thêm. Trước kia cô vừa hát vừa nhảy ba phút mà đâu có mệt như này!

Có điều đây là lần đầu tiên cô lên sân khấu sau khi trở thành Mạnh Xán Nhiên nên ba phút này vẫn làm cô vui sướng.

Tiếng thét chói tai dưới khán đài vang vọng mãi không tan. Kim Mê ra sau cánh gà rồi nhịp tim mới từ từ đập lại như bình thường. Trịnh Mỹ Việt đi bên cạnh cười nói với cô một câu: "Hôm nay biểu hiện của cô không tệ lắm. Tôi còn tưởng cô mới ra viện sức khoẻ chưa ổn chứ."

Kim Mê cảm thấy trước kia quan hệ giữa mình và Trịnh Mỹ Việt không tốt lắm, cô ta nói vậy hẳn không phải thật lòng quan tâm cô, chỉ là cô thì thật lòng muốn quan tâm cô ta: "Chất giọng của cô không tệ, nốt cao cũng không thành vấn đề, có điều cách cô cất lời không đúng lắm, hát như vậy dễ làm cổ họng bị thương đấy."

Trịnh Mỹ Việt ngẩn người. Cô ta còn chưa kịp đáp, một thành viên đứng gần đó nghe được cuộc đối thoại của hai người đã không nhịn được mà chế giễu: "Không phải chứ, cô đang dạy Mỹ Việt cách hát đấy à? Ngày nào nốt cao của Mỹ Việt cũng được fan lấy ra khoe khoang đấy nhé."

Kim Mê đáp: "Tôi có nói cô ta hát không hay đâu, chỉ là ca sĩ muốn hát lâu dài thì phải biết bảo vệ giọng cho tốt... Mà thôi, chắc cô có giáo viên thanh nhạc riêng chứ nhỉ, đi hỏi giáo viên của cô đi."

Nói xong, cô quay lại phòng trang điểm thay quần áo. Tiếp theo cô không còn việc gì ở đây nữa nên có thể dọn dẹp đồ đạc rồi ra về. Cân nhắc đến việc cô mới xuất viện không lâu nên Vương Đông Ni chưa sắp xếp công việc khác mà cho cô nghỉ ngơi vài ngày cho khoẻ cái đã.

Lúc này, Tạ Trì vừa mới họp xong và đang rời khỏi công ty. Trần Giác chịu trách nhiệm lái xe hỏi anh: "Sếp Tạ, anh đi ăn tối trước hay sao?"

Tạ Trì lắc đầu đáp: "Không, về thẳng nhà đi."

"Được rồi, vậy anh tranh thủ ngủ trên đường một lát đi, bao giờ đến tôi sẽ gọi."

"Ừ." Tạ Trì tựa lưng vào ghế ngồi đáp một tiếng, đang lúc chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi thì chợt nhớ ra Kim Mê từng nói tối nay cô lên sân khấu biểu diễn.

Anh bèn lấy điện thoại ra tìm kiếm thử, rất nhanh sau đó đã thấy được livestream buổi diễn của cô. Lúc này chương trình đã đi đến hòi cuối, trùng hợp thay, người đang hát trên sân khấu là Thẩm Thịnh Tinh. Bình luận bay qua màn hình toàn là fan hâm mộ của anh ta cả.

Tạ Trì: "..."

Thảo nào hai hôm nay Mạnh Xán Nhiên cố gắng luyện nhảy như vậy, hoá ra là vì tối nay Thẩm Thịnh Tinh cũng tham gia.

Anh à một tiếng trong lòng rồi tắt điện thoại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trần Giác đưa Tạ Trì đến cổng biệt thử rồi rời đi. Một mình anh đi xuyên qua vườn hoa vào phòng khách, sau đó nhìn thấy Kim Mê đang ngồi trên sô pha vừa nghịch điện thoại vừa ôm Gia Quả.

Tư thế của Gia Quả và cô rất giống nhau, cả hai đều đang hứng thú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Tạ Trì: "..."

Anh cảm thấy càng ngày mình càng không thể hiểu nổi Gia Quả.

"Gia Quả." Anh gọi Gia Quả trên ghế sô pha một tiếng. Bình thường nghe vậy nó sẽ xông tới đón anh ngay, thế mà hôm nay nó lại chỉ vẫy vẫy đuôi với anh rồi quay lại nhìn màn hình điện thoại của Kim Mê tiếp.

Tạ Trì: "..."

Cô đang xem cái gì mà hứng thú quá vậy??

Anh khẽ mím môi đi tới. Nghe thấy tiếng bước chân, Kim Mê ngẩng đầu lên nhìn một cái: "Có chuyện gì hả?"

"..." Tạ Trì bình tĩnh hỏi cô: "Cô cho Gia Quả xem cái gì vậy?"

Kim Mê trợn mắt ngồi dậy từ trên ghế: "Anh yên tâm, không phải mấy thứ không hợp với thiếu nhi đâu."

Một tay cô ôm Gia Quả, tay còn lại giơ màn hình điện thoại ra cho Tạ Trì xem: "Là fancam của tôi trong màn trình diễn tối nay. Bất ngờ thật đấy, tính đến lúc này thì lượng nhấn vào xem official cam của tôi là cao nhất!"

"Ồ?" Tạ Trì bật cười thành tiếng, tay nới lỏng cà vạt ra: "Cô lại làm trò cười gì trên đó cho thiên hạ xem hả?"

"... Anh có biết nói chuyện không vậy?" Kim Mê nhét luôn điện thoại vào tay Tạ Trì rồi hung hăng trợn mắt lườm anh: "Anh xem hết video đi rồi nói lại lần nữa tôi nghe xem!"

Tạ Trì thờ ơ cụp mắt xuống nhìn người trong video, sau đó ánh mắt từ từ thay đổi.

Sao anh lại nhìn ra được chút bóng dáng của Kim Mê từ trên người Mạnh Xán Nhiên vậy?

Advertisement
';
Advertisement