Một tháng trước, có đánh c.h.ế.t anh cũng không tin sẽ có một ngày như thế này.
Anh đặt điện thoại di động xuống, nằm xuống giường nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, một lúc sau anh ôm lấy con thỏ lớn ngồi bên cạnh vào lòng.
Kim Mê vào đoàn phim một lèo cả nửa tháng, đạo diễn không cho cô nghỉ phép một ngày nào. Quá trình quay phim đang diễn ra rất suôn sẻ, theo tiến độ hiện tại có khi còn có thể đóng máy sớm trước dự kiến.
Trong giờ giải lao, Kim Mê lấy điện thoại di động của mình ra thì thấy Tạ Trì nhắn tin tới, nói buổi tối anh sẽ qua ngủ với cô, bảo cô gửi số phòng khách sạn cho anh.
Kim Mê: “…”
Mặc dù cô từng thoả thuận như vậy với sếp Tạ nhưng nói như thế này cũng kỳ quá đi mất.
Hơn nữa anh thật sự muốn đến đoàn phim tìm cô, anh muốn ngủ với cô đến vậy sao?
“Nhưng mà khách sạn bọn tôi ở có nhiều đoàn phim lắm! Tai vách mạch rừng, anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Tạ Trì đọc tin nhắn của cô rồi trả lời: “Trong khách sạn có nhiều người như vậy, làm sao người khác biết tôi đang tìm ai?”
“...” Lối tư duy này đúng là Kim Mê không ngờ tới “Gần khách sạn chắc chắn có paparazzi, lỡ anh bị chụp trúng thì phải làm sao?”
Có lẽ là do cô đầu tư thêm nên điều kiện trong khách sạn mà đoàn làm phim đặt cho họ đang ở cũng khá tốt, rất nhiều đoàn làm phim đều ở lại phim trường này, bao gồm cả những bộ phim truyền hình kinh phí lớn có sự tham gia của những nghệ sĩ nổi tiếng, không biết có bao nhiêu paparazzi đang đợi săn ảnh bọn họ.
Cô không muốn bị ngộ thương đâu.
Tạ Trì: “Hoặc tối nay cô về nhà cũng được, tôi ok hết.”
Kim Mê: “…”
Rốt cuộc sếp Tạ muốn ngủ cùng cô tới mức nào vậy chứ!
Sau khi Kim Mê vào đoàn phim, chất lượng giấc ngủ của Tạ Trì quả thực lại giảm đi nhiều, tuy có con thỏ bông lớn làm bạn nhưng hiệu quả rõ ràng không đáng kể bằng việc ngủ với Kim Mê.
Nửa tháng nay anh ngủ không ngon giấc, muốn cải thiện chất lượng giấc ngủ không phải chuyện quá đỗi bình thường sao?
Buổi tối sau khi quay phim xong, các nhân viên trong đoàn phim rủ Kim Mê cùng dùng bữa tối. Trong thời gian này cô đã quen thuộc với mọi người trong đoàn rồi, mọi người chung sống rất vui vẻ và hoà hợp, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau thư giãn sau khi tan làm.
Nếu là bình thường cô sẽ đồng ý nhưng tối nay sếp Tạ đại giá quang lâm, cô đâu còn tâm trạng chạy lung tung nữa chứ: “Hôm nay tôi hơi mệt nên không đi cùng mọi người được, để lần sau nhé.”
“Được, vậy cô về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.” Những người khác cũng không làm cô khó xử, dù sao trong phim một mình cô đóng hai vai, phần diễn của cô là nặng nhất, chắc chắn cô sẽ vất vả hơn các diễn viên khác.
“Tiểu Châu, hôm nay em cũng nghỉ đi, ngày mai chị Nam sẽ tới đây, cho em nghỉ một ngày, ngày kia lại tới.” Tiểu Châu là trợ lý mới của Kim Mê, cô ấy đã ở trong đoàn chăm sóc cô nửa tháng rồi, tranh thủ hôm nay sếp Tạ tới nên cô cho Tiểu Châu nghỉ một ngày luôn, vừa để cô ấy nghỉ ngơi vừa tránh mặt Tạ Trì.
Suy cho cùng, càng ít người biết về sự tồn tại của Tạ Trì thì càng an toàn.
Tiểu Châu đã làm việc liên tục nửa tháng, cô ấy đã muốn nghỉ phép từ lâu, hiện tại hạnh phúc đến đột ngột như vậy khiến cô ấy không kịp phòng bị: “Chị Nhiên, bây giờ em về luôn ạ? Vậy tối nay chị làm thế nào?”
“Em lái xe đưa chị về khách sạn rồi lái xe về đi, sáng mai chị Nam sẽ tới đây.” Sau khi đến đoàn làm phim, Tiểu Châu đã thành tài xế của cô, cô không cần về nhà cũng không lo bị lộ chuyện gì: “Ngày kia em lại lái xe tới đây, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hu hu hu cảm ơn chị Nhiên!” Tiểu Châu vô cùng cảm động, công việc của sếp còn chất đống ở đó nhưng vẫn cho cô ấy nghỉ phép, sếp Mạnh là thiên sứ xinh đẹp nhân hậu gì đây: “Vậy tối nay em xác nhận lại thời gian với chị Nam, để chị ấy tới đón chị sớm một chút.”
“Ừm.” Kim Mê không lo lắng gì cả, dù Triệu Nghệ Nam không tới kịp thì cô đi nhờ xe của đạo diễn cũng được.
Tiểu Châu làm theo lời của cô, chở cô về khách sạn rồi rời khỏi thành phố điện ảnh. Kim Mê nhìn cô ấy lái xe đi, sau đó mới quay người vào khách sạn.