Bá Chủ Là Tôi

"Đây là bác sĩ điều trị của tôi. Anh ấy có một trái tim dịu dàng ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng [thẹn thùng]. Anh ấy là người được đạo diễn chọn ra giữa cả trăm nghìn người, rất phù hợp với vai diễn này, hơn nữa người thật ngoài đời trông còn đẹp hơn trong ảnh [đỏ mặt].”

 

Tạ Trì: “…”

 

Có cô vợ bình thường nào lại gửi những thứ như thế này cho chồng mình không?

 

Người quản lý đang báo cáo công việc bỗng thấy mặt Tạ Trì ngồi bên trên tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên kém tự tin.

 

“Sếp Tạ, lời tôi vừa nói có vấn đề gì sao?” Người quản lý dừng lại, thận trọng hỏi.

 

Tạ Trì tắt điện thoại, lấy lại vẻ mặt vô cảm: “Không có, tiếp tục đi.”

 

“Dạ, được.” Nếu không có việc gì anh đừng đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy chứ, thật sự rất đáng sợ đó, không đùa đâu.

 

Người quản lý xoa trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình rồi bắt đầu phát biểu tiếp, bên kia bức ảnh khai máy của Kim Mê cũng lên hot search, thu hút nhiều cư dân mạng vào xem.

 

“Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên thực sự rất ấn tượng, phim hiện đại không cần tạo hình quá đặc biệt, chỉ đứng đó thôi là đã đẹp rồi.”

 

“Là nữ sinh viên đại học! Gu tui! Hai nam chính cũng rất đẹp trai!”

 

“Đoán CP nào mọi người!”

 

“Bộ phim nhảm nhí này mua bao nhiêu cái hot search vậy? Đoàn làm phim nghèo đến mức này là do đổ hết tiền vào mua hot search chứ gì?”

 

“Mạnh Xán Nhiên đã gây ra bao nhiêu phiền toái, cuối cùng lại nhận bộ phim kiểu này, cười c.h.ế.t tôi mất ha ha.”

 

“Làm ơn đi, người gây chuyện là Ngô Thanh Thanh và ê-kíp chương trình, cái chậu phân này bạn tự giữ đi nhé.” 

 

“Không nói cái khác, nhan sắc ba diễn viên chính của bộ phim này rất tốt cho mắt của khán giả! Hơn nữa còn có cả Vưu Tuyết, cô ấy từng đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đó, mấy người còn muốn cái gì nữa?”

 

“Bộ phim đầu tay mà chị Nhiên đã được diễn vai chính là rất giỏi rồi. Từ từ rồi sẽ tới, tôi tin chị ấy sẽ ngày càng tiến bộ hơn.”

 

Bình thường Kim Mê chắc chắn sẽ lướt mạng hít drama một lát, nhưng sau lễ khai máy hôm nay, đoàn phim chính thức bắt đầu quay, cô hầu như không có thời gian nghịch điện thoại.

 

Hơn mười giờ tối cô mới về đến khách sạn, tắm rửa nằm trên giường, cô lại nhắn tin cho Tạ Trì: “Tôi về khách sạn rồi! Con thỏ tôi đưa cho anh, anh không vứt nó đi đấy chứ?”

 

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô xem lịch sử trò chuyện giữa hai người, lúc sáng cô gửi cho anh mấy bức ảnh trai đẹp mà anh lại chẳng có phản ứng gì.

 

Hừ, không biết tốt xấu.

 

Cô lướt ngón tay trên màn hình thêm hai lần nữa, tin nhắn của Tạ Trì đã tới.

 

Đó là bức ảnh một con thỏ bông, chứng minh rằng anh chưa vứt nó đi, giờ còn đang đặt gọn gàng trên giường đây.

 

Kim Mê suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ai biết có phải anh đã chụp trước đó rồi không, anh gửi một tấm ảnh chụp anh và nó đi.”

 

Tạ Trì: “... Tôi thấy cô muốn xem ảnh của tôi chứ gì?”

 

Kim Mê nhướng mày, không ngờ sếp Tạ còn là người khá tự luyến đấy. Trong lúc cô đang nhập tin nhắn, Tạ Trì lại gửi cho cô một tấm ảnh anh chụp chung với thỏ bông: “Thế này đã hài lòng chưa?”

 

Kim Mê phóng to ảnh lên, Tạ Trì mặc đồ ngủ đứng cạnh một con thỏ bông, khí chất một người một thỏ hoàn toàn không hợp nhau nhưng sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Trì trông dễ thương hơn nhiều.

 

Kim Mê gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc [like]: “Chúc ngủ ngon, tôi đi ngủ đây, mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.”

 

Tạ Trì: “Ừm, chúc ngủ ngon.”

 

Gửi xong tin nhắn này, đầu ngón tay của Tạ Trì dừng lại trên màn hình.

 

Đã bao lâu rồi anh chưa nói lời chúc ngủ ngon với ai đó nhỉ? Hơn nữa người bên kia còn là Mạnh Xán Nhiên.

Advertisement
';
Advertisement