Tạ Trì: “...”
Anh chỉ sợ có người mất cả chì lẫn chài.
“Sau khi đến đoàn làm phim, tôi sẽ không quay về nhà ngủ, anh…” Kim Mê ngẩng đầu nhìn anh, trông như không nói nên lời.
Dì Chu ở bên cạnh vừa nghe tới đây đã hiểu cô định nói gì. Hai người là vợ chồng son mới cưới, trong lúc tình cảm đang mặn nồng mà không thể ngủ cùng nhau, có lẽ cậu chủ sẽ khó chịu lắm.
May thay cậu chủ không biết bà ấy đang nghĩ gì.
Thật ra Tạ Trì hơi rầu rĩ nhưng hoàn toàn khác với nỗi lo của dì Chu. Khi Trần Giác đưa anh đến công ty thì phát hiện tâm trạng của anh khá tệ, anh ấy suy nghĩ giây lát rồi mới cẩn thận nói: “Tổng giám đốc, anh và cô Mạnh cãi nhau sao?”
Tạ trì ngước lên nhìn Trần Giác, anh ấy vội vàng ngồi vào ghế lái, tập trung vào việc lái xe.
Trước đây mỗi lần tổng giám đốc và cô Mạnh cãi nhau, anh ấy vẫn dám nhắc đến cô trước mặt sếp mình, bởi vì khi ấy mối quan hệ giữa hai người rất đơn giản. Bây giờ quan hệ của hai người dịu đi rất nhiều nhưng khiến người ta càng ngày càng khó hiểu, đến nỗi mỗi lần anh ấy nhắc đến “cô Mạnh” đều phải cẩn thận từng li từng tí, không biết khi nào lại chọc giận sếp của mình.
Haiz, gần vua như gần cọp, quả nhiên người xưa không có gạt anh ấy.
“Chúng tôi không cãi nhau, có điều cô ấy sắp vào đoàn làm phim.” Vào lúc Trần Giác cho rằng Tạ Trì không trả lời mình, bỗng nhiên anh nói một câu như thế.
Trần Giác sững sờ, nhất thời không đoán ra rốt cuộc tổng giám đốc hy vọng cô đi hay không đi: “Ồ, trước đó tôi đã từng thấy cô Mạnh biểu diễn rất tốt trong một chương trình nghệ thuật nào đó, có phải cô ấy rất vui khi sắp đến đoàn làm phim đúng không?”
Anh ấy không biết ban đầu Mạnh Xán Nhiên tham gia giới giải trí vì mục đích gì nhưng khi thấy cô biểu diễn trên sân khấu, cho thấy rõ cô rất thích biểu diễn.
“Ừ, cô ấy rất vui.”
“... Vậy anh không vui là vì không được gặp mặt cô ấy trong khoảng thời gian khá dài đúng chứ?”
Tạ Trì ngừng lại, nhìn vào lưng anh và hỏi: “Nhìn tôi giống không vui lắm ư?”
Trần Giác: “...”
Hay là anh tìm cái gương nào đó soi thử xem?
Trần Giác không trả lời Tạ Trì, anh cũng không hỏi nữa, anh nhận được tin nhắn Kim Mê đã đến đoàn làm phim, ngồi ở ghế sau đọc tin nhắn.
Bộ phim này được đầu tư khá ít, đạo diễn và diễn viên đều là người mới, nếu nhìn vào thành viên nòng cốt của đoàn làm phim cho thấy họ không có thế mạnh gì, có điều Kim Mê khen kịch bản khá hay, Tạ Trì bèn đến Phổ Giang và tìm ra nguyên tác của bộ phim.
Trần Giác cực kỳ hoảng hốt khi bắt gặp tổng giám đốc của mình tìm kiếm tiểu thuyết tình yêu trên trang web ngôn tình nhưng là một trợ lý chuyên nghiệp, cho dù Thái Sơn có sụp đổ thì anh ấy cũng phải bình tĩnh: “Tổng giám đốc, anh muốn thu mua trang web này sao?”
“Tôi chỉ lên đọc thử xem sao.” Tạ Trì đóng trang web lại, nhận lấy tài liệu do Trần Giác đưa đến: “Bên phía nhà họ Vương có hành động gì không?”
Trần Giác nói: “Có lẽ họ chuẩn bị từ bỏ Ngô Thanh Thanh, bởi vì danh tiếng của Ngô Thanh Thanh đã bị mất sạch.”
Tạ Trì khẽ cười, đúng là tác phong làm việc của bọn họ: “Không sao, ban đầu tôi không định kéo họ xuống nước chỉ với Ngô Thanh Thanh, có tung tích gì của Đặng Chấn Văn chưa?”
“Anh ta rất cẩn thận nhưng vẫn bị người của chúng ta tóm được khi xuất hiện, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức mới.” Trần Giác nói đến đây mới nhìn anh với vẻ lo lắng: “Nhưng trước khi tìm ra Đặng Chấn Văn, chúng ta không thể thực hiện kế hoạch bí mật của mình. Không chừng bên phía nhà họ Vương đã nghe tiếng gió nào đó, tôi lo rằng họ…”
“Yên tâm đi, bây giờ không phải hai mươi năm trước, họ không dám làm bậy làm bạ khi ở trong nước đâu.”
“Nhưng mà…”
“Nếu anh thật sự rảnh rỗi thì kiểm tra đoàn làm phim của Mạnh Xán Nhiên giúp tôi, đạo diễn là một người mới vào nghề, tôi không yên tâm lắm.”
“... Được, tổng giám đốc.” Trước kia khi mới ứng tuyển công việc này, anh ấy chưa từng nghĩ có ngày mình còn phải kiêm luôn công việc trong ngành giải trí.
Ban đêm, Kim Mê vừa về nhà đã bắt đầu chỉnh sửa quần áo. Phòng làm việc của cô hiện giờ chỉ có hai người là cô và Triệu Nghệ Nam, lần này cô ấy đã chọn một trợ lý cho cô khi đến đoàn làm phim, bởi vì lo không ai chăm sóc cô khi ở phim trường.
Hôm nay Kim Mê đến phòng làm việc thì gặp trợ lý mới của mình. Cô gái vừa tốt nghiệp đại học được một năm, làm việc rất cẩn thận, biết lái xe, biết nấu ăn, đủ tiêu chuẩn trở thành một trợ lý sinh hoạt.
Phòng cô không khóa cửa, Gia Quả ngồi xổm cạnh cửa nhìn cô dọn hành lý, dường như nó biết cô sắp xa mình bèn cụp cả tai xuống.
Tạ Trì đi đến, bắt gặp cái vali to đùng của Kim Mê trên sàn nhà bèn dừng lại: “Cô đang chuẩn bị để đi một năm lận đấy à?”
Kim Mê nghe anh nói bèn quay đầu lại nhìn anh, tay còn cầm xấp đồ lót định bỏ vào trong vali.
Hai người đồng loạt im lặng, sau đó Kim Mê nhanh chóng cất đồ lót vào trong vali mới kéo khóa lên.