Cô không muốn hại người ta thế đâu, haiz…
Kim Mê vừa nghĩ thầm vừa giơ điện thoại lên, lén chụp Tạ Trì chừng mấy bức.
Bởi vì khoa học kỹ thuật tiến bộ vượt bậc, vì vậy chức năng chụp ảnh ban đêm của điện thoại cũng đủ sức phác họa ra gương mặt điển trai hoàn mỹ của Tạ Trì.
Có điều những bức ảnh cực phẩm kiểu này chỉ có thể nằm im trong bộ nhớ điện thoại của cô, không thể chia sẻ với mấy chị em khác.
Kim Mê vừa che miệng vừa thưởng thức mấy bức ảnh chụp lén vừa rồi, sau đó mới đặt điện thoại xuống và yên tâm đi ngủ.
Trong bóng tối, Tạ Trì từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Kim Mê bên cạnh. Không biết trôi qua bao lâu, anh mới nhắm mắt lại.
Hôm sau, Tạ Trì vẫn thức dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Tối qua trước khi đi ngủ, rõ ràng anh đang băn khoăn một chuyện nhưng vô tình ngủ mất, hơn nửa không còn bị giật mình lúc nửa đêm.
Anh vừa nhúc nhích cánh tay thì phát hiện Kim Mê đã lăn vào n.g.ự.c mình, dựa vào lòng anh ngủ say sưa ngon lành.
“...” Tạ Trì duỗi tay muốn đẩy đầu cô ra, có điều khi ngón tay chạm vào mái tóc cô lại biến thành vuốt ve nhè nhẹ.
Tóc của Kim Mê rất mềm mại, trơn bóng, vuốt ra êm tai, trong thời gian ngắn anh không nỡ rút tay về.
Anh nhớ lại mùi thơm thoang thoảng tối qua, ma xui quỷ khiến thế nào bèn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngửi đỉnh đầu của cô.
Quả nhiên mùi thơm này tỏa ra từ tóc của cô.
Tiếng Gia Quả tru tréo xuyên qua cánh cửa vào phòng, Kim Mê đang ngủ say bỗng cựa quậy trong lòng Tạ Trì, giống như sắp thức dậy.
Tạ Trì bất giác nhắm mắt lại, làm bộ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Kim Mê mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tạ Trì, còn thứ mà cô cọ cọ trong lúc mơ màng lại là n.g.ự.c của anh.
… Không, tại sao cô lại vùi vào lòng anh mà ngủ chứ?
Gia Quả kêu réo trước cửa như đang thúc giục hai chủ nhân mau rời giường. Tạ Trì giả vờ không nghe thấy, không có dấu hiệu thức giấc, Kim Mê cũng nằm im không nhúc nhích, như thể không nỡ rời xa… Lồng n.g.ự.c của anh.
Cô quyết định nhân lúc anh chưa thức dậy bèn cọ cọ cho thỏa thích.
Cô bạo gan tựa đầu mình đến gần, cảm nhận hơi ấm trong lồng n.g.ự.c rộng lớn ấy, bên dưới là trái tim đang đập những nhịp mạnh mẽ, khiến người ta vô thức cảm thấy yên tâm.
Kim Mê bất giác ôm lấy eo của anh, thầm cảm thán gối ôm hình người này hết sức dễ chịu.
“Cô đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên, giọng nói của Tạ Trì vang lên trên đỉnh đầu như một gáo nước lạnh dội cho Kim Mê tỉnh táo trở lại. Cô nhanh chóng thả tay ra, định chui ra khỏi n.g.ự.c anh nhưng lại phát hiện tóc mình bị mắc vào trong cúc áo của anh.
“Tóc của tôi bị cuốn mất rồi…”
Kim Mê uốn éo muốn tìm cách gỡ tóc mình ra, có điều Tạ Trì đã giữ chặt gáy cô, giọng nói trầm khàn hơn khi nãy rất nhiều: “Tốt nhất cô đừng lộn xộn, để tô gỡ cho.”
Dường như Kim Mê nhận ra điều gì nên nằm im không dám cựa quậy, cũng may lần này tóc của cô không bị mắc kẹt quá rối, thế nên anh đã nhanh chóng gỡ rối cho cô.
Sau khi thoát khỏi trói buộc, Kim Mê chưa kịp ngẩng đầu thì Tạ Trì đã vén chăn lên, phóng thẳng vào toilet và đóng sầm cửa lại.
Kim Mê: “...”
Thật ra sau sự việc lần đó, Kim Mê đã lên mạng tìm hiểu thì biết đàn ông dễ xúc động nhất là vào buổi sáng.
Nhưng lần trước ít nhiều cô cũng sờ được cơ bụng của anh, thế mà lần này cô còn chưa kịp làm gì cả.
Haiz, đúng là đàn ông!
“Tôi về phòng rửa mặt!” Kim Mê không suy nghĩ nữa, nói với Tạ Trì ở bên trong toilet, sau đó mở cửa quay về phòng mình.
Không biết có phải sự cố bất ngờ ban sáng hay không mà đêm đó Tạ Trì không ngủ cùng với Kim Mê nữa. Lúc cô ngủ một mình trên giường, bỗng nhớ nhưng gối ôm hình người 37 độ nào đó.
… Con người thường hay sa đọa vậy đấy!
May mắn thay hai ngày sau cô phải đến trường quay, đoàn làm phim đã đặt khách sạn gần trường quay cho mọi người, đến lúc đó cô không cần về nhà đi ngủ nên có cơ hội loại bỏ thói quen kỳ quái này.
Sáng hôm sau, trong lúc dùng bữa, cô đã thông báo chuyện này với Tạ Trì. Mặc dù hai người chỉ là vợ chồng giả nhưng ít nhất vẫn phải thông báo với đối phương.
Tạ Trì nghe xong bèn đặt cái bát đã nâng lên xuống bàn: “Cô sắp vào đoàn làm phim?”
“Đúng vậy.” Kim Mê vui vẻ gật đầu: “Tôi đã nói rồi, chắc chắn tôi sẽ làm việc trong vòng nửa tháng tới mà.”
Tạ Trì hiếm khi nhíu mày, anh hỏi: “Đoàn làm phim nào? Có đáng tin hay không? Cô phải quay trong bao lâu?”
“Chỉ quay một bộ phim dài mười hai tập, mất khoảng năm, sáu mươi ngày, nhanh thôi.” Kim Mê cắn một miếng trứng rán rồi nói với Tạ Trì ở đối diện: “Quy mô của đoàn làm phim khá nhỏ nhưng rất đáng tin, tôi còn đích thân đầu tư vào đó mà.”
Trước giờ Tạ Trì chưa từng hỏi han công việc của cô, nhờ cuộc trò chuyện hôm nay mà anh mới biết cô sắp phải đến đoàn làm phim, hơn nữa còn đầu tư bằng tiền mình: “Lát nữa cô hãy gửi thông tin liên quan đến đoàn làm phim đó cho tôi.”
Kim Mê xẻ miếng trứng, sau đó trả lời anh: “Ờ được thôi, anh cũng định quăng tiền đầu tư cùng tôi à?”