Dì Chu nghe thấy thế thì rất vui mừng, quả nhiên tình cảm của cậu chủ với mợ chủ càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Hôm nay Tạ Trì không tăng ca nên anh về nhà cũng khá sớm, anh vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy Kim Mê với Gia Quả đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Kim Mê nghe thấy tiếng bước chân của anh thì quay đầu lại nhìn về phía anh, Gia Quả cũng quay đầu lại theo, sủa hai tiếng với anh.
Mọi khi anh vừa mới bước vào là Gia Quả sẽ chạy như bay từ xa đến để chào đón anh, bây giờ anh đứng ngay bên cạnh ghế sô pha mà nó thậm chí còn không muốn đi xuống ghế sô pha, giờ thì anh đã biết tại sao mọi người khi chửi đàn ông lại thích dùng từ thằng ch.ó rồi.
“Cậu chủ, cậu về rồi.” Vẫn là dì Chu đi đến quan tâm hỏi han anh như mọi khi: “Mợ chủ chờ cậu về ăn tối, cậu có muốn ăn tối luôn bây giờ không?”
Câu nói này của bà ấy khiến Tạ Trì thấy hơi ngạc nhiên, nếu không phải ăn mấy món như thịt nướng với lẩu thì bình thường Mạnh Xán Nhiên sẽ không chờ anh về ăn cùng: “Cô tìm tôi có việc gì à?”
Kim Mê mỉm cười đứng dậy khỏi ghế sofa, dịu dàng nhìn anh như mọi người vợ tốt hiền thục trên thế giới này: “Tôi chỉ muốn ăn cơm chung với anh thôi.”
Tạ Trì: “...”
“Tôi lên tầng thay quần áo đã.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dì Chu thấy anh lên tầng thay quần áo thì quay trở lại phòng bếp bắt đầu bê thức ăn lên, lúc Tạ Trì đi xuống, bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn ăn, Kim Mê đang ngồi bên cạnh bàn xem điện thoại.
“Cô nói đi, rốt cuộc cô có chuyện gì thế.” Tạ Trì ngồi xuống ghế, cầm lấy bát đũa trước mặt.
Kim Mê nhìn chằm chằm vào anh một lúc, ngập ngừng hỏi anh: “Chẳng lẽ trong lòng anh không biết tôi tìm anh vì chuyện gì sao?”
“...” Tạ Trì yên lặng ăn một miếng thức ăn, sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Cô muốn hỏi chuyện của Ngô Thanh Thanh à?”
“Thật sự là anh làm hả?!” Buổi chiều Kim Mê đã kiểm tra tất cả mọi người xung quanh cô một lượt, phát hiện thật sự chỉ có Tạ Trì là đáng nghi nhất, nhưng bây giờ nghe thấy chính miệng anh nói vậy, cô vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên: “Ngày nào anh cũng bận rộn việc của công ty, lo liệu không biết bao nhiêu là việc mà anh còn có thời gian để để mấy chuyện này hả?”
Tạ Trì nói: “Giao lại cho cấp dưới làm là được chứ gì.”
Kim Mê: “...”
Nói có lý quá, là cô đã mạo phạm rồi.
“Khụ, nhưng tôi vẫn thấy hơi bất ngờ vì anh lại đứng ra bảo vệ tôi.”
Tạ Trì lại ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ cô giả vờ xấu hổ, anh vô thức nhếch môi: “Thật ra thì không phải là vì cô đâu, tôi có từng nói người đứng sau lưng Ngô Thanh Thanh là Vương Cảnh Sang đúng không nhỉ? Tôi với nhà họ Vương là đối thủ một mất một còn.”
“...” Ha hả, Kim Mê thu lại nụ cười trên mặt, cũng cầm lấy đôi đũa bắt đầu gắp đồ ăn: “Tôi đã bảo mà, sao sếp Tạ có thể mấy chuyện vô bổ như vậy được.”
“Cô biết là tốt rồi.” Tạ Trì múc một ít canh vào bát không, thản nhiên nói: “Tôi giải quyết vấn đề giúp cô rồi, nhớ ghi lại là cô lại nợ tôi đấy.”
“...” Lời này của anh lập tức khiến đồ ăn trong miệng Kim Mê trở nên nhạt nhẽo: “Chẳng phải anh làm thế là vì ngầm đấu đá với nhà họ Vương à? Sao chuyện này lại tính lên đầu tôi rồi?”
Vẻ mặt Tạ Trì bất biến uống một ngụm canh trong bát, tâm trạng anh nhìn có vẻ tốt hơn lúc sáng đi ra ngoài nhiều: “Dù là vì nguyên nhân gì thì tôi cũng đã giúp cô, cô không thể phủ nhận chuyện này được đúng không?”
Kim Mê cũng coi như được mở mang tầm mắt, cô cảm thấy những lời Tạ Sơ Thời nói với cô, quả nhiên có dựa trên cơ sở thực tế: “Vậy sếp Tạ có điều kiện gì đây?”
Tạ Trì ra vẻ trầm ngâm, hàng lông mày kia hơi nhíu lại trông có vẻ có chút gì đấy buồn rầu: “Trên người cô cũng chẳng có gì có giá trị cả, thôi thì cứ kéo dài điều kiện lần trước thêm một tuần nữa đi.”
Kim Mê: “...”
Sếp Tạ quanh co lòng vòng như vậy là để ngủ với cô thêm mấy ngày nữa à?
Chẳng lẽ cô thật sự vô tình khiến ông lớn này mê mẩn cô à?
“Đêm nay đến phòng tôi ngủ đi.”
Trước đấy Tạ Trì với cô đã hẹn sẽ ngủ chung với nhau ba ngày, nhưng không phải là ngủ liền ba ngày, mà cụ thể là ba ngày nào ngủ chung sẽ do Tạ Trì quyết định. Hiện tại Kim Mê chỉ mới ngủ chung với anh một lần, anh vẫn còn lại hai đêm nữa, mới đầu nhìn thì tưởng chừng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sao bây giờ… Số ngày cô nợ càng ngày càng nhiều thế?
“Không phải anh đợi đã, sao tôi cứ cảm thấy món nợ này có cái gì đấy không đúng lắm?” Kim Mê cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở phía đối diện, tự hỏi xem có phải bản thân có dẫm trúng bẫy rập nào không.