Bá Chủ Là Tôi

Kế tiếp, trên bàn cơm im lặng hơn nhiều, không có gia đình bác cả kiếm chuyện gây sự, ngay cả thức ăn cũng trở nên hợp khẩu vị hơn.

 

Ăn cơm xong, Kim Mê vẫn không quên về phòng ngủ của mình xé hết poster của Thẩm Thịnh Tinh xuống, sau đó tìm một chiếc chậu sứ lớn, đốt cháy toàn bộ đống poster đó trước mặt Tạ Trì.

 

Nhìn ánh lửa cháy hừng hực trong chậu, Tạ Trì nói một câu như thể bâng quơ: “Tôi thấy trong đống poster này, có rất nhiều tấm đều có chữ ký của chính chủ, cô thật sự nỡ đốt cháy chúng sao?”

 

“Có gì đâu mà không nỡ? Không đốt cháy hết tôi còn thấy xúi quẩy ấy chứ.” Kim Mê trả lời không hề do dự, thậm chí trông vẻ mặt như thể chỉ muốn giẫm lên đống poster này mấy phát cho bõ ghét.

 

Tạ Trì im lặng chứng kiến cảnh này.

 

Khi fan hâm mộ quay lưng với idol mà mình từng theo đuổi, thật sự rất bạc tình.

 

Đốt poster xong, cuối cùng Kim Mê cũng hoàn thành sứ mệnh, chuẩn bị theo Tạ Trì về nhà. Trước khi rời đi, ba Mạnh mẹ Mạnh kéo hai vợ chồng lại thì thầm một lát, tổng kết lại thì chỉ có một mục đích chính: “Hai đứa đã cưới nhau lâu rồi, cũng đã đến lúc nên sinh một đứa con.”

 

“…” Kim Mê không ngờ trước khi rời đi, ba mẹ còn tung ra tuyệt chiêu này. Cô mỉm cười nhìn về phía ông anh trai đang đứng bên cạnh xem kịch vui, chỉ vào anh ấy rồi giới thiệu với ba Mạnh mẹ Mạnh: “Ba mẹ, hãy nhìn người kia mà xem, anh ấy tên là Mạnh Văn Bác, năm nay 27 tuổi, độc thân chưa cưới vợ. Ba mẹ cứ lo cho anh ấy trước đã.”

 

Mạnh Văn Bác: “…”

 

Nếu biết trước thì anh ấy nên đứng cách xa hơn một chút mới đúng.

 

Mặc dù Kim Mê kéo Mạnh Văn Bác c.h.ế.t chùm nhưng mẹ Mạnh không dễ bị lừa gạt như vậy. Trước khi Kim Mê lên xe, bà ấy vẫn kéo tay cô dặn dò: “Không phải mẹ muốn giục con đâu, chẳng qua khi nào con và Tạ Trì có một đứa con thì con mới có thể giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cậu ấy.”

 

“… Mẹ, không có tác dụng gì đâu.” Kim Mê nắm tay mẹ Mạnh, ngược lại khuyên nhủ bà ấy: “Chỉ cần đã quyết tâm ly dị thì dù có con rồi vẫn ly dị được bình thường, hơn nữa dắt theo một đứa con riêng thì sẽ khó mà đi bước nữa.”

 

Mẹ Mạnh: “…”

 

“Đi được chưa?” Tạ Trì ngồi trong xe cuối cùng cũng lên tiếng hỏi một câu. Kim Mê buông tay mẹ Mạnh ra, không nói thêm lời nào với bà ấy mà vội vàng ngồi vào xe.

 

Trong bóng đêm, chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi hoa viên nhà họ Mạnh. Nhìn tòa nhà của nhà họ Mạnh càng ngày càng xa, Kim Mê không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

“Không ngờ cô đã bắt đầu suy xét đến chuyện đi bước nữa rồi đấy nhỉ.” Tạ Trì bỗng tuôn ra một câu như vậy, nghe không rõ lúc này anh đang có cảm xúc như thế nào.

 

Kim Mê không khỏi giật mình, nghĩ đến chuyện những gì mình nói với mẹ Mạnh đều bị Tạ Trì nghe được hết, cô cũng hơi xấu hổ: “Thì tôi nói vậy là để hù dọa mẹ tôi mà. Chứ không thì chẳng lẽ anh thật sự định sinh một đứa con với tôi?”

 

Khóe miệng Tạ Trì hơi nhúc nhích, cuối cùng vẫn không đáp lại một lời.

 

Kim Mê hơi nghiêng người, nghĩ rằng mình phải nói rõ ràng chuyện tối nay: “Tôi nói trước nhé, bức tượng khắc đá kia không phải là tôi kêu anh mua đâu nhé, anh không được bắt tôi trả tiền đâu đấy.”

 

“…” Tạ Trì khẽ cười khẩy một tiếng, giọng nói hơi trào phúng: “Đường đường là thiên kim nhà họ Mạnh, thế mà ngay cả mấy đồng bạc lẻ ấy cũng đòi tính toán chi li à?”

 

“Anh đừng hòng hù dọa tôi. Thứ kia vừa thấy đã biết là rất đắt tiền, làm gì có chuyện chỉ cần ‘mấy đồng bạc lẻ’?” Nói đoạn, Kim Mê thầm nghĩ tối nay Tạ Trì vừa giúp đỡ mình, mình làm như vậy thì có vẻ hơi không hợp với đạo làm người, bèn lấp liếm: “Tất nhiên, tôi rất cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp tôi. Nếu sau này anh cần sự giúp đỡ của tôi, tôi mà giúp được thì nhất định sẽ giúp hết sức mình!”

 

Tạ Trì liếc cô một phát: “Cô có thể giúp tôi chuyện gì?”

 

“… Tôi nói cho anh nghe, anh đừng coi thường người khác nhé. Biết đâu sau này anh sẽ có việc gì đó cần tôi giúp thì sao?!” Lời này nói kiểu gì cũng giống như đang hứa suông, suy nghĩ một lát, Kim Mê quyết định vẫn nên bày ra một chút thành ý: “Hay là tôi mời anh ăn bữa tối?”

 

“…” Tạ Trì nhếch mép cười nhìn cô: “Cô hào phóng gớm nhỉ.”

 

“… Thế… Thế thì tôi cho anh vào phòng tôi ngủ thêm một đêm nữa được chưa? Lần này tôi không sờ cơ bụng của anh nữa, không cần tiền!”

 

Trần Giác ngồi lái xe ở ghế trước suýt nữa thì cầm trượt vô lăng.

Advertisement
';
Advertisement